Diệp Phi không muốn nhớ lại ánh mắt của các giáo viên khác lúc anh nói ra tên của mình, cũng như nụ cười kì lạ và xấu hổ của Hồ Bàn sau đó.
Anh rũ bỏ hình ảnh ấy ra khỏi đầu, sầu não xoa giữa mày:
"Mấy cái đó bây giờ không quan trọng, quan trọng là..."
"Cái gì?"
Tần Cảnh có một dự cảm chẳng lành.
Diệp Phi mở miệng định giải thích, nhưng chưa kịp nói gì đã nhìn thấy bùn tinh bên cạnh nhìn bảng thông báo đang rất tập trung nghiên cứu:
"Danh sách các phòng Nghiên cứu - Giảng dạy vi phạm quy định..."
Lục Triển Thành nhìn từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn từ dưới lên trên:
"Phòng Nghiên cứu - Giảng dạy đội Thần Kỳ? Tất cả đều là chúng ta, chúng ta bị xử phạt nhiều vậy ư!"
Giọng điệu thanh niên này tràn đầy sự khó tin, mấy người xung quanh nghe cậu ta cảm thán, bầu không khí cũng lâm vào im lặng lạ kì.
Diệp Phi cười gượng hai tiếng:
"Là thế này, Tiểu Lục, phòng Nghiên cứu - Giảng dạy của chúng ta có lẽ thật sự hơi không hoàn hảo lắm."
Diệp Phi làm động tác tay "một chút" với đối phương.
Ngay sau đó, anh thở dài nghiêm trọng, biểu cảm nghiêm túc, giọng nói thành khẩn:
"Xin lỗi, tôi vẫn chưa kịp nói chuyện này, nhưng trông thấy em thật sự rất muốn tham gia thi đấu, cảm động quá không muốn buông tay, cho nên mới tự để em gia nhập vào đội của chúng tôi. Đương nhiên, nếu bây giờ em đổi ý, chúng tôi sẽ gọi ông Hồ tới để sửa lại thông tin. Em tuổi trẻ tài cao, cứ làm quen với các giáo viên khác sẽ tốt hơn, tôi tin sẽ có rất nhiều đội khác muốn nhận em, những gì bọn họ có thể cho em, so với tôi chỉ có nhiều hơn thôi."
Tần Cảnh mở to hai mắt.
Trước tiên không nói tới giọng điệu và biểu hiện của Diệp Phi.
Tuy cô không thân thiết gì với Lục Triển Thành, nhưng chuyện của Lâm Tiêm Tiêm trước kia đã khiến cô ý thức được, rằng những người bạn đặc biệt này của Diệp Phi đều có vẻ rất tốt, mặc dù NPC chính Lục Triển Thành trước mắt này có hơi ngốc nghếch, nhưng không chừng lại là một cấp S được che giấu kỹ càng. Diệp Phi dễ dàng thả cậu ta đi như vậy sao?
Tần Cảnh nhìn anh, nói một câu không chắc chắn:
"Họ Diệp, đội Thần Kỳ của anh là chợ bán thức ăn à, muốn tới thì tới muốn đi thì đi."
"Tiểu Cao!" Diệp Phi thích thú tiếp lời cô, anh cố nén cười, cất giọng với khuôn mặt nghiêm nghị:
"Làm người không nên quá ích kỷ. Đội của chúng ta đúng là không có đủ thực lực, không thể so với các đội nổi danh khác, tuy vậy cũng không thể chôn vùi một nhân tài như bạn học Lục được, mặc dù rất muốn, nhưng chúng ta không thể ngăn cản cậu ấy chạy đến tương lai xán lạn - nơi mà chúng ta chẳng hề có triển vọng."
Tần Cảnh kinh ngạc.
Cô không tin Diệp Phi có thể nói ra được câu này.
Hơn nữa cái kỹ thuật diễn xuất phù hoa khiến người khác nhíu mày này thật sự sẽ có người tin tưởng... à..
Tần Cảnh chuyển ánh mắt sang nhân vật chính.
Sau đó cô lập tức phát hiện, Lục Triển Thành đang mang vẻ mặt rất cảm động nhìn Diệp Phi, hốc mắt gần như đã đẫm lệ.
Tên ngốc này nhấp nhấp môi, nắm chặt nắm tay:
"Cảm ơn thầy Diệp, từ trước tới nay, thầy là người duy nhất coi trọng em như vậy. Thầy yên tâm, đội Thần Kỳ là nơi đã tiếp nhận em ở thời điểm em khó khăn nhất, từ giờ trở đi, nơi này chính là nhà của em, cho dù có xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời xa gia đình này, rời xa mọi người đâu!"
"Tốt lắm!"
Diệp Phi có vẻ cảm động, anh vẫy tay với Lục Triển Thành, cả hai đều ôm nhau rất chặt.
"?"
Trên đầu ba người đang vây xem đồng thời xuất hiện dấu chấm hỏi.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Diệp Phi ôm Lục Triển Thành, vừa giơ ngón cái vừa nháy mắt với mọi người, lộ ra một nụ cười của kẻ chiến thắng.
"..."
Tần Cảnh đỡ trán không nói nên lời.
Cứu tôi.
Đợi hai người ôm nhau xong, Tần Cảnh đi đến cạnh Diệp Phi, hỏi với vẻ mặt một lời khó nói hết:
"Anh là ông hoàng diễn xuất à?"
Diệp Phi nhìn Lục Triển Thành một cái, cười nói:
"Cô không hiểu đâu, tôi đang giữ lấy trái tim của cậu ấy."
"Bạn học Tiểu Lục của chúng ta là một kẻ ngốc lương thiện."
Tần Cảnh nghe thấy biệt danh này, cô hơi nhướng mày:
"Kẻ ngốc lương thiện?"
Cô dường như nghĩ tới gì đó, nên quay đầu lại vỗ vào vai Chu Chính Ninh:
"Tóc vàng, tôi cảm thấy cậu với Lục Triển Thành nhất định có thể làm bạn tốt của nhau."
Chu Chính Ninh: "???"
Trong lúc bọn họ đang tám chuyện, Diệp Phi đã dẫn bốn bạn nhỏ đến khu ký túc xá của trại huấn luyện rồi.
Nói chung, vì để tránh ảnh hưởng đến những người chung quanh khi huấn luyện năng lực gia, những trại huấn luyện này đều sẽ được xây dựng cách xa thành phố, giống như trại huấn luyện thứ năm Vân Hà ẩn trong vùng núi sâu, được bao quanh bởi mảng rừng rậm rộng lớn.
Chẳng qua là, mặc dù nằm ở vị trí hẻo lánh như thế, nhưng hoàn cảnh bên trong trại huấn luyện cũng không tệ. Trừ sân huấn luyện rất lớn ra, trong trại còn có khu chuyên dạy học và ký túc xá, hơi giống với Đại Học.
"Ồ."
Chu Chính Ninh đứng trước khu ký túc xá, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán.
Tuy trại huấn luyện có vị trí phức tạp, như đang muốn cho bọn họ sinh tồn nơi hoang dã vậy, nhưng ký túc xá được sắp xếp bố cục rất tốt, lọt vào mắt là những ngôi nhà nhỏ với một khoảng sân be bé.
Hai mắt Chu Chính Ninh tỏa sáng chờ mong.
Ở phó bản trước của bọn họ, chỗ ngủ đều không có nơi nào được bình thường.
Cái gì mà ký túc xá cho học sinh tiểu học, lại còn bệnh viện tâm thần... Chu Chính Ninh đã quên cảm giác được sống trong một căn phòng bình thường là như thế nào rồi chứ đừng nói đến cách bố trí xa hoa ngoài dự đoán này.
"Thầy Diệp, chúng ta ở gian nào vậy?"
Chu Chính Ninh vờ muốn xông vào ký túc xá, nhưng mới đi được một bước đã bị Diệp Phi bắt lấy cái gáy túm về:
"Đừng vội, đây là ký túc xá khu A, chỗ cho ban A, chúng ta không ở đây được."
"Dạ? Vâng." Chu Chính Ninh gãi gãi đầu, lưu luyến liếc nhìn một cái.
Năm người tiếp tục đi về phía trước, khu nhà thứ hai tuy không tốt bằng khu nhà trước nhưng trông khá đẹp mắt, tòa nhà hai tầng màu trắng, vừa thanh lịch tao nhã lại vừa phong cách.
Diệp Phi liếc nhìn Chu Chính Ninh, trông thấy cậu lao ra trước thì nhắc nhở:
"Đây là khu B."
Chu Chính lại thất vọng.
Tiếp tục đi về trước là khu C và khu D. Có thể thấy, các khu vực chia thành ký túc xá không chỉ để phân chia vị trí mà còn vì cấp bậc, rất rõ ràng, môi trường ở trọ khu A là tốt nhất, đến khu D thì lập tức biến thành dãy ký túc xá bình thường.
Lúc đến nơi, Chu Chính Ninh đã hoàn toàn hết chờ mong.
Diệp Phi nhìn thấy ánh mắt của pudding mất đi ánh sáng mà vô cớ cảm thấy áy náy.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiến về phía trước, bọn họ đi dọc theo con đường nhỏ, rốt cuộc cũng đến khu E rồi.
Tin tốt là, khu E không phải ký túc xá tập trung, mà là một ngôi nhà xi măng nhỏ đơn độc.
Tin xấu là, chỗ ở của bọn họ thật sự qua loa đến đáng thương.
Đó là một ngôi nhà trệt xám xịt dơ dáy và bẩn thỉu được vây quanh bởi một hàng rào gỗ, mặt đất cằn cỏi đến mức không có một ngọn cỏ nào, dẫm chân một cái lập tức sẽ đạp trúng một lớp đất bùn khoáng.
Lúc bọn họ đến nơi, vừa hay nhìn thấy dì lao công đang cầm chổi bước ra từ ngôi nhà trệt nhỏ đó. Người phụ nữ nhìn vào họ:
"Tới rồi à, vào đi, vừa mới dọn dẹp sạch sẽ rồi."
"Oa, đãi ngộ tốt vậy à, còn có người dọn ký túc xá nữa."
Bạn trẻ Lục Triển Thành là người dễ thỏa mãn nên thật lòng cảm thán.
Dì lao công nhìn cậu ta như một tên ngốc, đập tan ảo tưởng ấy không chút thương tiếc:
"Đây vốn không phải ký túc xá, mà là nhà kho, năm nay nhiều người đến quá, ký túc xá không đủ chỗ nên mới dành riêng nơi này cho các cậu. Rồi, cái này mới vừa thu dọn xong đấy, mau vào đi."
Nhà kho...
Lời của dì ấy nói ra đối với đội Thần Kỳ không những không giúp tăng chút không khí nào, lại còn tạt thêm một chậu nước đá.
Diệp Phi cười gượng một tiếng, an ủi:
"Không sao, cũng tốt, cũng tốt mà."
Vừa nói, anh vừa là đầu tàu gương mẫu, giơ tay đẩy cửa ký túc xá ra, muốn dẫn bọn họ vào bên trong xem.
"Rầm -"
Kết quả là, ván cửa gỗ cũ rích bung khỏi khung theo động tác mở cửa của anh, sau đó nện xuống đất thật mạnh, kèm theo tro bụi văng tứ tung.
Bên trong là một nhà kho xám xịt trống rỗng, trừ năm cái giường xếp ra thì cái gì cũng không có.
Năm người đứng ở cửa, nhìn cánh cửa đã sập và ký túc xá bủn xỉn mà ngây ra như ngỗng.
"Diệp Phi, tôi phục anh thật..."
Gân xanh trên trán Tần Cảnh nổi lên:
"Tôi hận anh."
"Trò chơi cho chúng ta giả thiết, cô hận tôi có ích gì!"
Cho dù tâm trạng Diệp Phi có khá hơn đi nữa thì cái cửa bị hư này cũng biến thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Bước chân Diệp Phi vô thực, giống như không thể chống đỡ được cơ thể nữa, anh lảo đảo đi về phía trước và đột nhiên ngã quỵ trên chiếc giường nhỏ.
Giường xếp rất cứng, không thoải mái bằng giường ở bệnh viện tâm thần, làm cho cái eo già này liên tiếp gặp tai nạn.
Diệp Phi kêu rên:
"Tôi cũng muốn ở hoa viên nhỏ -"
"Không sao cả!"
Lục Triển Thành ngược lại tiếp thu với hoàn cảnh hiện tại rất tốt.
Cậu ta nắm chặt nắm đấm:
"Thầy Diệp yên tâm, năm nay em nhất định có thể đánh bại các bạn ở đội khác, lấy chức quán quân về cho thầy! Sang năm thầy và các em có thể ở trong hoa viên nhỏ rồi!"
Anh giơ ngón cái lên với đối phương:
"Giỏi lắm!"
"Xì... Mà khoan đã."
Tần Cảnh nhìn hai kẻ ngốc này, có hơi nhức đầu.
Cô đánh giá Lục Triển Thành từ trên xuống dưới, hỏi chuyện chính:
"Quên hỏi, học sinh mới, siêu năng lực của cậu là gì vậy?"
"Hả?"
Lục Triển Thành đang nhiệt huyết đột nhiên mất đi chút rạng rỡ.
Cậu ta chậm chạp buông xuống nắm tay đang giơ cao rồi sờ lên gáy mình. Bạn học Lục không dám nhìn thẳng Tần Cảnh, vì thế yên lặng dời mắt đi, cả buổi sau mới nghẹn ra được bốn chữ:
"Dịch chuyển tức thời."
"?"
Tần Cảnh đặt ra dấu chấm hỏi:
"Nếu tôi đoán không nhầm thì cuộc thi này là phải đánh nhau! Cậu định lấy hạng nhất bằng dịch chuyển tức thời thế nào! Lượn vòng quanh bọn họ sao!"
"Xin lỗi!!" Lục Triển Thành cũng rất áy náy:
"Nhưng tôi sẽ cố!!!"
Giọng của Lục Triển Thành vang vọng khắp nhà kho trống, cuối cùng vọng lại, truyền thông tin đến tai mọi người lần nữa.
Hôm nay là ngày đầu tiên trại huấn luyện nhập huấn, trừ đăng ký, kiểm tra sức khỏe và phân ký túc xá ra thì không còn chuyện gì nữa.
Ngày mai mới bắt đầu chính thức dạy học, Diệp Phi đi dạo bên ngoài cả buổi chiều, tìm thấy một cái khăn trải giường rồi treo nó ở trên khung cửa, coi như là cánh cửa mới.
Qua một lúc, Diệp Phi đã hoàn toàn thảnh thơi, anh ngồi một mình trong sân nhỏ xem Lục Triển Thành cách đó không xa đang cố gắng tập luyện dịch chuyển tức thời.
Một lát sau, ba bạn học khác vây quanh lại. Tần Cảnh nhìn theo Lục Triển Thành, hỏi:
"Này, năng lực của cậu ta là dịch chuyển tức thời thật à?"
"Đúng hoặc không." Diệp Phi ngáp một cái:
"Phòng khám của tôi có một *ngọa hổ tàng long, mặc dù nhìn không giống nhưng cậu ấy là cấp S đấy. Năng lực sao có thể là dịch chuyển tức thời đơn giản thế được, chẳng qua là đến bây giờ cậu ấy không khám phá hết năng lực của mình mà thôi."
*Ngọa hổ tàng long (卧虎藏龙): nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao. Người ta dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.
Tần Cảnh gật gật đầu: "Bảo sao."
Bỏ qua đề tài này, im lặng một lúc lâu lại có một đứa nhỏ khác hỏi:
"Thầy Diệp, buổi sáng em có hỏi Lục Triển Thành có thể tự ý thức được hay không, tại sao anh lại nói cứ coi cậu ấy như là dân bản địa vậy. Còn không tóm tắt thế nào nữa, em tò mò nãy giờ rồi."
"À."Diệp Phi sờ căm:
"Bởi vì cậu ấy có chứng mất trí nhớ."
"Mất trí nhớ?" Chu Chính Ninh nhớ tới bộ phim truyền hình máu chó mà mình từng xem qua:
"Chẳng phải là cậu ấy quên những chuyện trước kia ư?"
"Mất trí nhớ cũng phân ra rất nhiều loại, bệnh tình Lục Triển Thành tương đối đặc biệt. Ký ức của cậu ấy dừng lại vào ngày cậu ấy vào trại huấn luyện thứ năm Vân Hà. Từ đây về sau, cho dù có trải qua bao nhiêu chuyện đi nữa, thì ký ức của cậu ấy cũng sẽ bị xóa sạch tại một thời điểm nào đó, và quay trở lại lúc bắt đầu."
Diệp Phi gõ ngón tay lên mặt bàn:
"Bọn anh gọi nó là, chứng *mất trí nhớ thuận chiều."
*Mất trí nhớ thuận chiều (anterograde): không có khả năng lưu trữ những kí ức mới sau khi sự kiện gây bệnh xảy ra, dẫn đến mất khả năng nhớ lại một phần hoặc toàn bộ quá khứ gần đây, trong khi ký ức dài hạn từ trước sự kiện vẫn còn nguyên vẹn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]