Chương trước
Chương sau
Chu Đình Trạo trở về phòng học, quả nhiên Tang Như đã về chỗ, đám đông vây xung quanh bàn không biết đã tản đi từ bao giờ.
Thấy anh quay lại, Tang Như thờ ơ hỏi: “Đi đâu thế?”
“Nhà vệ sinh.”
Cô nhạt nhẽo “Ồ.” một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa.
Chu Đình Trạo sửa sang lại chồng sách tên bàn, tựa như vô tình hỏi: “Anh ta tìm cậu làm gì vậy?”
“Xem thử tôi khỏi bệnh chưa.”
Tang Như đáp xong, trừ tiếng ‘Ừm’ ra thì Chu Đình Trạo chẳng có thêm bất kì phản ứng nào khác cả.
Chỉ thế thôi sao?
Nhớ lại lúc nãy anh đã lạnh lùng từ chối phần thưởng mình xin, ngọn lửa giận trong lòng cô lại nhen nhóm trở lại.
Tang Như vờ như chợt nhớ tới điều gì đó, nói: “À phải rồi, lúc nãy tôi đã mời anh Lạc Hà tham gia buổi tiệc mừng của lớp ta, anh ấy đồng ý rồi.”
Tang Như cố tình nhấn mạnh chữ ‘anh’, rồi hỏi tiếp: “Đừng nói cậu không đồng ý đấy nhé?”
Chu Đình Trạo rốt cuộc cũng quay đầu sang nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc đến nổi khiến lòng cô run lên. Nhưng anh chỉ như thế chừng vài giây rồi lại bình tĩnh cúi đầu đọc sách, nói: “Làm gì có chuyện đó.”
Cô có thể cảm nhận được tâm trạng thật sự trong lòng anh lúc này hoàn toàn không giống như dáng vẻ bình tĩnh mà anh thể hiện ra mặt. Nhưng nếu anh đã muốn kiềm nén, thế thì kiềm nén tiếp đi. Huống hồ cô cũng vì anh mà kiềm chế rất nhiều, nghĩ thế Tang Như không lên tiếng nữa, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
-
Thời gian tổ chức buổi tiệc mừng là chiều thứ bảy, mọi người biểu quyết nhất trí chọn đi ăn thịt nướng.
Mười mấy người phải ghép ba chiếc bàn dài mới ngồi đủ, lúc phân chỗ ngồi, Tang Như nói: “Vẫn còn một người nữa, tớ dành chỗ bên này cho anh ấy.”
“Còn ai nữa thế, không phải đã đến đủ cả rồi sao?”
“Một người anh của tớ.” Tang Như giả vờ cười ngại ngùng. Nghe cô nói thế, mọi người bắt đầu ồn ào bàn tán, có người không nhịn được còn nhìn về phía Chu Đình Trạo ---- Chuyện Chu Đình Trạo viết ‘Thư tình’ cho Tang Như đã sớm trở thành một ‘bí mật mở’ của mọi người rồi.
Tang Như cũng liếc mắt sang nhìn Chu Đình Trạo, thấy vẻ mặt anh có vẻ không tốt lắm, cô liền nhướng mày chuẩn bị gọi món.
Nói chừa lại một chỗ thế nên vị trí bên trái của Tang Như được để trống còn Chu Đình Trạo thì bị đẩy sang ngồi bên phải của cô. Hai nhân vật chính ngồi cùng một chỗ, nơi ấy liền trở thành chủ vị của cả bàn tiệc.
Bầu không khí dần dần nóng lên, khói nướng nghi ngút hòa lẫn vào làn gió, Chu Đình Trạo yên lặng nướng một miếng thịt bò rồi gắp vào chén của Tang Như, sau đó lại tiếp tục nướng một miếng khác.
“Để lại cho anh ấy một ít.” Tang Như có lòng nhắc nhở, cố ý kϊƈɦ động Chu Đình Trạo. Nói xong cô lại xua tay, sửa lời: “À mà thôi, không đủ thì gọi thêm vậy, sức ăn của anh ấy lớn lắm.”
Động tác lật thịt của Chu Đình Trạo dừng lại, anh thu tay về cầm cốc lên uống một ngụm nước lớn.
Anh vô thức nghiến chặt răng, hỏi: “Khi nào anh ta đến?”
“Cũng không biết vì sao trễ thế này anh ấy vẫn chưa đến nữa.” Tang Như oán trách nói.
Nói là oán trách nhưng giọng nói của cô lại vô cùng thân mật.
Bình thường Chu Đình Trạo rất ít nói, trong bữa tiệc này lại càng ít nói hơn. Ngược lại chỉ cần thấy thịt trong chén của Tang Như đã vơi đi, anh sẽ yên lặng gắp thêm vào chén cho cô, nhưng vẫn như cũ chẳng nói năng một lời, giống hệt như một nhân viên đang tận tình phục vụ cho khách hàng.
Trong lòng Chu Đình Trạo có vui hay không thì Tang Như không biết, nhưng trong lòng cô thì chắc chắn rất vui vẻ. Hai ngày nay, tuy bọn họ ngồi cùng bàn nhưng lời qua tiếng lại chẳng được mấy câu, chứ đừng nói tới những cử chỉ thân mật như mấy ngày thường khác.
Mỗi ngày, Chu Đình Trạo đều giữ cho mình một vẻ mặt lạnh lùng như băng, thế nhưng anh vẫn sẽ chăm sóc cô vô cùng chu đáo. Ví như nếu cô muốn uống nước anh sẽ rót nước cho cô, bài tập trêи văn phòng anh cũng sẽ giúp cô mang về, hoặc giống như lúc này đây anh đang ngồi cẩn thận nướng từng miếng thịt cho cô ăn.
Nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ.
Cô biết rõ Chu Đình Trạo là kiểu người rất thích giấu kín tâm sự trong lòng, không muốn giải bày điều gì với bất kì ai cả.
Giây phút cô quyết định biến Lạc Hà trở thành công cụ ép buộc Chu Đình Trạo nói ra hết những lời trong lòng, cô đã thầm xin lỗi anh ấy trăm ngàn lần.
Thế nên tốt nhất là Chu Đình Trạo viết luôn một bài văn nghị luận dài tám trăm từ, trình bày rõ ràng anh thích cô thế nào thì cô mới nguôi ngoai được.
Tụ tập đến KTV là hình thức giải trí không bao giờ lỗi thời. Sau khi vào phòng, Tang Như vô thức nhớ đến ngày mình gặp lại Chu Đình Trạo cũng chính trong hoàn cảnh thế này đây.
Chu Đình Trạo thấy Tang Như yên lặng cúi đầu, trong lòng không khỏi suy nghĩ: Có phải cô đang nghĩ đến anh ta không nhỉ? Những suy nghĩ như thế càng lúc càng nhiều khiến tâm trạng anh không tài nào bình tĩnh nổi.
Lúc này, một nam sinh đề nghị: “Chúng ta gọi vài chai bia đi!”
Một nữ sinh do dự nói: “Nhưng chúng ta vẫn là học sinh cao trung đấy…”
“Không sao đâu, tớ lớn rồi mà.”
“Tớ cũng thành niên rồi.”

Cuối cùng mọi người nhất trí, ai muốn uống bia thì uống bia, còn không uống thì gọi thứ khác.
Lịch Thần Phi đang ghi lại loại đồ uống mọi người chọn, cô quay sang hỏi Chu Đình Trạo: “Chu Đình Trạo, cậu uống gì?”
“Bia.”
“Hả?” Lịch Thần Phi nhìn sang Tang Như, còn Tang Như cũng ngay lập tức quay sang nhìn Chu Đình Trạo.
Lịch Thần Phi lại hỏi: “Cậu lớn rồi à?”
Chu Đình Trạo không đáp, chỉ lặp lại một lần nữa: “Bia, cảm ơn cậu.”
Lịch Thần Phi “Ừm ừm” rồi đặt bút viết xuống giấy. Đảo mắt cô chuyển sang hướng Tang Như, hỏi: “Tang Tang, cậu uống gì? Coca nhé?”
Tang Như bật cười, nói: “Tớ cũng uống bia, cảm ơn cậu."
Hôm nay, trông hai người này cứ khan khác thế nào ấy, bầu không khí giữa cả hai nồng nặc mùi thuốc súng. Cô viết tên Tang Như vào dòng uống bia, phía sau còn chú thích thêm hai chữ: Coca.
Viết cả hai luôn đi, đề phòng vạn nhất.
Phân đoạn chọn bài bắt đầu, ai muốn hát ca bài gì thì đều đi đến màn hình chọn bài. Thấy người Tang Như bảo đến vẫn chưa thấy đến, một bạn học hỏi: “Tang Tang, anh của cậu vẫn chưa đến sao? Có cần tớ chọn bài giúp anh ấy không?”
Tang Như mỉm cười: “Các cậu cứ hát trước đi, đợi anh ấy đến, tớ hỏi anh ấy thử.”
Vừa dứt lời, Tang Như liền nghe thấy người ngồi bên cạnh cười nhạt, thấp giọng nói: “Người không có khái niệm đúng giờ thì chờ làm gì chứ.”
Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng ra chế giễu. Nghe xong câu nói "đầy gai" này của anh, Tang Như chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng ngoài mặt cô vẫn giả vờ không vừa lòng, nói: “Tôi sẵn lòng chờ anh ấy mà.”
Chu Đình Trạo quay đầu, đôi mắt đen như mực khóa chặt lấy cô, tận trong đáy mắt dường như đang nổi lên một trận cuồng phong dữ dội.
Hai người cứ thế đối mặt nhìn nhau, không ai nhường ai, mãi đến khi nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gọi:
“Đồ uống và bia đến rồi đây!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.