Edit: Cà phê Phin
Ăn xong bữa tối, Tiểu Thiên liền có chút nhàn rỗi.
Anh không có người thân, cũng không có bao nhiêu bạn bè, buổi tối không biết nên tiêu khiển thế nào.
Điện thoại ngược lại có một cái, nhưng nó là đồ second-hand trên thị trường có giá rất rẻ. Nó có thể gọi và nghe được, nhưng lên mạng thì không thể.
Anh cũng không biết cách lên mạng thế nào, sợ ấn linh tinh lỡ không may làm hỏng cái điện thoại, vậy thì cái được không bù đắp nổi cái mất.
Tiểu Thiên ăn no quá, dạ dày có chút hơi khó tiêu. Anh liền từ cửa sau ra ngoài, dự định đi dạo ở một cái chợ cách chỗ này không xa lắm để tiêu cơm.
Khu công nghiệp này cách nội thành khá xa. Mất hai giờ để đi ra bằng xe buýt và thường phải mất một giờ để đến khu vực thành thị. Bình thường không có chuyện quan trọng gì, Tiểu Thiên sẽ không ra ngoài.
Thứ nhất anh là người què đi không tiện, thứ hai là những nhu yếu phẩm cần thiết đều có ở cái chợ nhỏ này.
Càng quan trọng hơn chính là, tiêu phí ở nội thành quá đắt. Anh hoàn toàn không thể mua chúng. Một chai nước đã đắt hơn ở đây một nhân dân tệ, đừng nói đến những thứ khác. Có lần anh ra ngoài mua điện thoại di động ở khu vực thành thị và ăn cơm trong một nhà hàng nhỏ ở đó. Lúc trả tiền anh phải trả hơn 20 tệ, anh còn không mang đủ. Tiểu Thiên ít khi đến thành phố nhộn nhịp này, nơi đó không hợp với anh.
Ngày càng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-que/370441/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.