Dưới sự khuyên nhủ của Tô Vy Trần, sau Tết quan hệ gữa Sở An Thành và mẹ mặc dù hòa hoãn hơn trước rất nhiều, nhưng khó tránh vẫn sẽ có va chạm.
Buổi tối hôm đó, Tô Vy Trần lại một lần nữa nghe thấy tiếng cãi nhau bên nhà hàng xóm. Cô gập sách lại, không khỏi khẽ thở dài.
Khi Sở An Thành lén chạy qua, tâm trạng cực kỳ không tốt: “Mẹ anh muốn anh tham gia tiệc mừng thọ của ông nội anh, anh không muốn đi.”
“Vì sao lại không đi? Nói thế nào ông ấy cũng là ông nội anh, là bề trên. Trăm việc thiện chữ hiếu đứng đầu. Phận làm con cháu phải tôn kính bề trên.”
“Em không hiểu đâu – dù sao anh cũng không muốn đi.”
“Anh cũng không muốn dì đau lòng mà, đúng không? Nể mặt dì anh đi đi. Hơn nữa dù sao ông anh cũng là bề trên.” Mặc dù không biết quan hệ của nội bộ nhà họ Sở, nhưng Tô Vy Trần vẫn nhẹ giọng khuyên nhủ như bình thường.
Sở An Thành trầm mặc không nói, hiển nhiên đã bị lung lay một chút.
Mấy ngày sau, Sở An Thành vẫn ăn mặc đúng mực, lễ phép tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Sở, hơn nữa còn đàn hai khúc nhạc trước mặt mọi người để chúc thọ ông cụ.
Đàn tấu xuất sắc, âm nhạc tuyệt diệu khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Ở buổi hôm đó còn có một vị bạn tốt quan hệ nhiều đời của ông cụ, ông ấy tinh thông âm nhạc, vừa nghe liền vô cùng kinh ngạc. Ông ấy nói với ông cụ Sở: “Đời này tôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-qua-duong-than-thuoc/451741/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.