Chương trước
Chương sau
Người qua đường gả vào hào môn rồi chỉ muốn nghỉ hưu

Tác giả: Ninh Dực

Edit: Quá khứ chậm rãi

Cảnh cuối cùng là cảnh đêm, tối nay trời đẹp không mây, trăng tròn treo cao, Lệ Tĩnh Vi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất sẽ không bị thời tiết làm chậm tiến độ, anh dâu tối nay quay xong cũng có thể về rồi.

Cảnh ngoài điện được bố trí rất đẹp, một cây hoa lê giả lớn đứng sừng sững ở đó, tán cây phản chiếu ánh trăng sáng, cành cây đầy hoa trắng rủ xuống, thấp thoáng gương mặt lạnh lùng của Tạ Tĩnh Uyên.

Đêm nay tiên nhân áo trắng sẽ múa kiếm dưới trăng nhưng vẫn không thể buông bỏ trần tình, không tìm ra cách thăng thiên, cuối cùng khí tức loạn lên thổ huyết, nhớ lại bạn cũ.

Chuyên viên trang điểm đang chỉnh sửa y phục cho Cố Thầm, Lệ Tĩnh Vi thì đang chỉ đạo diễn xuất cho Cố Thầm: "Anh Cố, lát nữa ngài múa kiếm, có thể thể hiện ra một cảm giác cô đơn mơ hồ nhưng không rõ ràng không, dù sao thì, Tạ Tĩnh Uyên không phải người để lộ cảm xúc, nên sự cô đơn của anh ta, cũng chỉ để người ta có thể nhìn thấy một chút từ kiếm pháp, thể hiện qua biểu cảm thì sẽ quá lố."

"Haiz, tôi biết tôi nói hơi huyền bí nhưng đây thực sự là cách thể hiện lý tưởng nhất, nếu anh Cố không làm được cũng không sao, cứ múa một bộ kiếm pháp mạnh mẽ, có mỹ cảm là được rồi."

Cố Thầm không tỏ rõ thái độ, chỉ gật đầu nhàn nhạt: "Tôi sẽ cố thử xem."

Vì Lệ Tĩnh Vi đã đưa ra yêu cầu, Cố Thầm cũng tìm ra một bộ kiếm pháp đại khái phù hợp yêu cầu từ trong đầu, đây là kiếm pháp do một vị cường giả võ lâm sáng tạo, suốt đời độc cô cầu bại nhưng không có đối thủ, kiếm pháp mạnh mẽ nhưng đầy cô tịch.

Lệ Tĩnh Vi lại xác nhận tình trạng của từng vị trí: "Quạt gió điều chỉnh lại, lực mạnh quá, tự nhiên một chút..."

"Anh Cố, anh dịch sang phải khoảng 15° nữa, góc này ánh trăng vừa đẹp..."

Sau khi xác nhận xong, cô liếc nhìn chiếc ghế chuẩn bị ở góc, sao anh trai vẫn chưa đến?

Lệ Đình Khâm muốn đến thăm phim trường, trợ lý củA Thầm đã liên hệ trước với trợ lý của Lệ Tĩnh Vi, nắm rõ thời điểm anh Cố quay phim và sắp xếp công việc liên quan để không làm lỡ thời gian của ông chủ. Chiếc ghế được chuẩn bị ở góc không đáng chú ý chính là do trợ lý của Lệ Tĩnh Vi chuẩn bị cho Lệ Đình Khâm, rất khiêm tốn nhưng tầm nhìn rất tốt.

Vì Lệ Đình Khâm chưa đến, Lệ Tĩnh Vi cũng không ảnh hưởng đến quy trình làm việc bình thường của mình, cô cầm bộ đàm, nói: "Các bộ phận chuẩn bị... action!"

Quạt gió thổi ra cơn gió đêm "tự nhiên", thổi bay tà áo trắng của Cố Thầm, cùng với ánh trăng và hoa lê, mọi thứ đều thật yên bình và đẹp đẽ.

Tuy nhiên, ngay khi Cố Thầm xuất chiêu, Lệ Tĩnh Vi đã bị cuốn hút.

Kiếm pháp thật sắc bén!

Giống như một ánh sáng rực rỡ chém tan màn đêm, rộng mở và mạnh mẽ, kiếm pháp cương mãnh cùng với sự dịu dàng của đêm trăng, tạo nên một vẻ đẹp hài hòa.

Lệ Tĩnh Vi xem đến mê mẩn, thậm chí hơi thở cũng chậm lại, cô không biết từ khi nào Lệ Đình Khâm đã ngồi sau lưng cô.

Cố Thầm quá mạnh mẽ, ồ không, Tạ Tĩnh Uyên quá mạnh mẽ, kiếm pháp có sức thuyết phục như vậy, thực sự thể hiện được thế nào là mạnh mẽ đến vô địch, thế nào là đỉnh cao của tiên giới.

Nhưng cú chém kinh hoàng đó cũng không có ai khác để cùng chia sẻ. Lệ Tĩnh Vi không thể xem lâu hơn được nữa, "xoạt" một tiếng, thanh kiếm sắc bén đã được tra vào vỏ, gọn gàng và dứt khoát. Điệu múa kiếm tuyệt mỹ và mạnh mẽ dưới ánh trăng đã kết thúc.

Cảnh tượng trở nên tĩnh lặng, vị tiên nhân áo trắng cầm kiếm đứng yên, ánh trăng rải nhẹ trên vai, chỉ còn lại những bông hoa rơi nhẹ nhàng.

Lệ Tĩnh Vi chợt nhận ra, hóa ra đây chính là sự cô độc của người mạnh mẽ.

Khi Lệ Tĩnh Vi đang chăm chú, Lệ Đình Khâm cũng đang nhìn Cố Thầm. Cố Thầm khi múa kiếm thần thái rất tập trung, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt của anh, tạo ra một vẻ đẹp thánh khiết và thuần khiết. Kiếm pháp sắc bén của anh cũng thể hiện rõ ràng sự mạnh mẽ của anh, khiến người ta không sinh ra chút ý nghĩ bất kính nào. Anh thật sự không hiểu, những người hâm mộ kia làm sao có thể có những ý nghĩ bẩn thỉu đối với vị tiên tôn lạnh lùng và cô độc này.

Về sự cô đơn... Cố Thầm dường như thật sự rất cô đơn, có lẽ... đây là lỗi của anh.

"Cut!" Lệ Tĩnh Vi hít một hơi thật sâu, mới thoát ra khỏi cảm giác choáng ngợp: "Trời ơi... thầy Cố, thầy chưa từng diễn xuất mà lại hoàn thành yêu cầu của tôi một cách hoàn hảo như thế! Mỗi điểm huyền diệu đều rất chính xác!"

Nhìn thấy Lệ Tĩnh Vi kích động như vậy, Lệ Đình Khâm, người đang ngồi vắt chéo chân trên ghế, liếc nhìn cô. Không phải nói Lệ Tĩnh Vi ở phim trường rất nghiêm khắc sao? Sao khi đối mặt với Cố Thầm lại là như thế này? Nhưng Lệ Tĩnh Vi cũng nói đúng, diễn xuất của Cố Thầm thật sự rất hoàn hảo.

Chỉ là Lệ Đình Khâm không ngờ rằng, Cố Thầm lại biết múa kiếm. Khi anh du học, anh cũng từng tham gia các hoạt động như cưỡi ngựa, đấu kiếm cùng các bạn học, trong đó không thiếu những vận động viên chuyên nghiệp nhưng Cố Thầm có thể nói là người hoàn hảo và tinh thông nhất mà anh từng gặp trong lĩnh vực này.

Tuy nhiên, Cố Thầm có nhiều sở thích và kỹ năng mạnh mẽ như vậy mà lại bị lãng quên, đủ thấy ba gia đình kia đã phớt lờ anh đến mức nào. Lệ Đình Khâm không khỏi cảm thấy, mỗi lần chứng kiến tình cảnh như vậy là mỗi lần anh tự kiểm điểm bản thân.

Cố Thầm cũng nhìn thấy Lệ Đình Khâm, khẽ nhướng mày, cười nhẹ với anh.

Dưới ánh trăng sáng, giữa những cành hoa mờ ảo, vị tiên tôn áo trắng luôn lạnh lùng và kiềm chế, khóe môi đột nhiên nở một nụ cười nhạt nhòa như vậy.

Lệ Đình Khâm khẽ ngẩn người, anh biết Cố Thầm sinh ra đã đẹp nhưng không ngờ dưới lớp hóa trang và bối cảnh này, chỉ một nụ cười nhỏ cũng có thể gây xao xuyến lòng người đến vậy.

Một nhân viên phía sau Lệ Đình Khâm ngây người lẩm bẩm: "Mẹ ơi, con đang yêu rồi..."

Lệ Đình Khâm quay lại liếc nhìn nhân viên đó, người nhân viên giật mình vì khí thế đáng sợ này.

Lệ Tĩnh Vi thấy ánh mắt của Lệ Đình Khâm, cố nhịn cười, khôn ngoan quay lưng lại, không nhìn Cố Thầm nữa, khẽ nói với Lệ Đình Khâm: "Anh, anh có muốn qua nói vài câu với thầy Cố không?"

Tuy nhiên, dù vậy, cô vẫn thấy ánh mắt của Lệ Đình Khâm không mấy thân thiện, chợt hiểu ra điều gì đó, vội vàng tránh ra khỏi tầm mắt của anh. À, thì ra là cô đã chắn mất tầm nhìn của anh trai cô đến Cố Thầm rồi.

Trước đây, khi trở về nước dự tiệc tối, anh trai cô không đưa Cố Thầm theo, bây giờ Cố Thầm đóng phim, anh lập tức trở về, hóa ra sức hút của Cố Thầm vẫn lớn hơn.

Lệ Đình Khâm đơn giản nói: "Không cần đâu, em cứ theo đúng quy trình của em, anh chỉ ngồi bên cạnh xem, không làm phiền các em."

Anh lại nhìn đồng hồ, nhắc nhở: "Thầy Cố phải nghỉ ngơi trước mười giờ tối."

Lệ Tĩnh Vi trong lòng thầm thở dài, bề ngoài thì rất chuyên nghiệp và nghiêm túc gật đầu nói: "Vâng, Lệ tổng, vậy tôi tiếp tục quay phim." Bây giờ đã là chín giờ rồi, anh trai cô thật sự vì vợ mà bắt nạt đạo diễn.

Hiện tại Cố Thầm phải ngồi thiền trong đại điện, nhân viên đã điều chỉnh ánh sáng và tìm được góc tốt nhất, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ.

Cố Thầm cúi mắt nhắm lại, nét mặt thư thái, ánh trăng dường như phủ lên anh một lớp hào quang không thực, Lệ Đình Khâm chỉ cảm thấy lúc này càng có một vẻ thánh khiết và không thể khinh nhờn.

Tuy nhiên chỉ quay được vài chục giây, Lệ Tĩnh Vi đã hô "Cut", rồi nói: "Nào, đưa máu giả cho thầy Cố."

"Hóa trang sư, qua đây tô môi thầy Cố nhợt nhạt thêm một chút." Bởi vì tu luyện không thể ngay lập tức làm môi trắng bệch, trang điểm cũng không đúng, nên cảnh này chia thành hai phần để quay.

Lệ Tĩnh Vi vừa chờ họ làm xong, vừa giải thích: "Thầy Cố, lát nữa ngài nhắm mắt ngồi thiền một lúc, sau đó tạo dáng thở dốc nhẹ mang chút đau đớn, rồi cắn nhẹ máu giả, chỉ chảy ra một chút máu nhuộm đỏ đôi môi... Với sức mạnh của tiên tôn, dù có phun máu cũng phải có mỹ cảm, ngài hiểu chứ?"

Nhưng Lệ Đình Khâm phía sau Lệ Tĩnh Vi lại nhíu mày, tiên tôn với đôi môi nhợt nhạt nhuộm máu... ? Cảnh này khiến anh nhớ lại một số nội dung không hài hòa mà mình từng xem. Lệ Tĩnh Vi quay cảnh này là để thể hiện hình tượng nhân vật gì?

Lệ Tĩnh Vi không hiểu sao, khi mình đang nói lại có cảm giác như bị gai đâm vào lưng. Quay lại nhìn anh trai, lập tức không hiểu? Gì vậy? Cảnh nổi tiếng tuyệt đẹp thế này, sao anh trai cô lại có vẻ mặt khổ sở thế kia? Không mong đợi sao?

Tuy nhiên ánh mắt của Lệ Đình Khâm cũng không ảnh hưởng đến nhịp độ quay phim của Lệ Tĩnh Vi, sau khi chuẩn bị xong, cô lập tức gọi action.

Chỉ thấy Cố Thầm đang ngồi thiền, hơi thở ổn định dần trở nên gấp gáp, một dòng máu tươi từ từ tràn ra từ khóe miệng, nhuộm đỏ đôi môi nhợt nhạt và lạnh lẽo của anh. Anh khẽ ho một tiếng, rồi mở đôi mắt thờ ơ ấy nhưng trong đôi mắt vốn bình lặng ấy, lúc này lại chứa đựng một cảm xúc khác lạ.

Lệ Đình Khâm đứng bên nhìn vào đôi mắt đó, ngay lập tức thấy được sự cô đơn và đau khổ ẩn sâu trong đó, và trong khoảnh khắc đó, anh dường như thấy không phải là Tạ Tĩnh Uyên, mà là Cố Thầm.

Nhưng sóng biển chỉ nổi lên trong chốc lát, đại dương bao la lại lập tức trở lại bình yên.

"Cut! Hoàn hảo!" Lệ Tĩnh Vi cảm thán: "Tâm tư của tiên tôn kín đáo, vì vậy dù là lúc yếu đuối nhất, thần thái đau khổ cũng chỉ thoáng qua, không bộc lộ quá nhiều cảm xúc. Thầy Cố, ngài thật sự đã nghiên cứu kỹ nhân vật này..."

Cố Thầm nói: "Cảnh này đối với tôi thực sự khá khó." Dù sao anh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, phải tìm mãi mới có được một chút cảm xúc đau khổ, cũng không dễ dàng gì.

"anh quá khiêm tốn rồi!" Lệ Tĩnh Vi mang theo vẻ mặt phấn khích như vừa lập được một kỳ tích. "Thật sự rất cảm ơn anh ba ngày qua đã đến tham gia, đúng là cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng, bây giờ quay xong rồi, chúng ta..."

Lệ Đình Khâm nhẹ nhàng nhắc: "Đã chín giờ rưỡi rồi."

Lệ Tĩnh Vi khựng lại: "...trong tình huống đặc biệt, ngủ muộn một đêm cũng..."

Cố Thầm lại bị nhắc nhở, nói: "Đúng vậy, đã chín giờ rưỡi rồi, bây giờ về nghỉ ngơi cũng có chút muộn rồi."

Hai người họ cùng nói như vậy, Lệ Tĩnh Vi lại một lần nữa khựng lại: "... đột nhiên hiểu ra điều gì đó!"

Cô lập tức nói nhanh hơn, phấn khởi: "Được rồi, thợ trang điểm! Nhanh đến giúp anh Cố tháo tóc giả!"

Sau đó, cô nhìn Lệ Đình Khâm và Cố Thầm, cam đoan mỉm cười: "Ngay bây giờ, rất nhanh thôi."

Tóc giả lập tức được tháo xuống, thợ trang điểm giúp anh tẩy trang sơ qua. Lệ Tĩnh Vi nói thêm: "Vậy đi, nếu anh Cố gấp về thì có thể mặc luôn trang phục diễn về, rồi từ từ thay sau cũng được, dù sao vai diễn này cũng đã quay xong rồi, đem trang phục diễn về làm kỷ niệm cũng được mà..."

Cố Thầm gật đầu: "Vậy thì đi thôi." Thay trang phục ở đây rồi về nhà tắm lại thay một lần nữa, thật sự rất lãng phí thời gian.

Lệ Đình Khâm nói: "Vậy được, đi thôi."

Hai người họ rời đi, mọi người ở phim trường thấy một người đeo nhẫn cưới, một người không, không ai nghĩ rằng họ là bạn đời, chỉ nghĩ rằng vị đại gia mặc vest này, như lời đồn trên mạng, đến để thăm anh Cố thần bí.

Đến bãi đỗ xe, hai người mới lên cùng một chiếc xe.

Ngồi chung ở ghế sau, Lệ Đình Khâm nhìn về phía Cố Thầm, thấy một vết đỏ trên môi anh, lập tức rút một tờ giấy: "Ở đây chưa lau sạch." Vì là bên trong môi, thợ trang điểm không tiện lau, nên còn sót lại.

Trong không gian tối của xe vào ban đêm, Lệ Đình Khâm cầm tờ giấy nhẹ nhàng lau giúp anh.

Nhìn vào đôi môi mỏng lạnh lùng nhuốm máu, trong đầu Lệ Đình Khâm lại hiện lên những dòng chữ vô tình đọc được ngày hôm qua.

"Ngón tay của anh lướt qua vết máu trên môi Tạ Tĩnh Uyên, rồi ấn vào đôi môi khẽ mở kia, cảm nhận được hơi ấm giữa môi và răng, anh ta..."

Lệ Đình Khâm lập tức ngăn lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Anh đang nghĩ gì vậy? Những dòng chữ bẩn thỉu này thật sự quá ảnh hưởng đến suy nghĩ của con người.

Anh lập tức dời ánh mắt, cau mày đưa tờ giấy cho Cố Thầm: "A Thầm, em tự lau lại đi."

Cố Thầm nhướng mày, nhận tờ giấy, không nói gì, tự mình lau sạch vết máu giả trên khóe môi.

Vì lần trước đã bị paparazzi phát hiện ở khách sạn nhà họ Mục, để an toàn, trợ lý Trần đã sắp xếp một phòng tổng thống ở một khách sạn cao cấp khác.

Vào trong phòng, Lệ Đình Khâm vừa cởi áo khoác vest vừa nói: "Hành lý của em trợ lý Trần đã mang qua rồi."

Anh tháo cà vạt, cởi cúc áo sơ mi, xắn tay áo lên, lấy áo choàng lụa cho Cố Thầm.

Cố Thầm thì đang cởi bỏ bộ cổ trang phức tạp, cởi lớp áo choàng thêu hoa văn màu bạc, rồi cởi lớp áo lót, bên trong là một chiếc áo trung y màu trắng, Lệ Đình Khâm liếc qua, thấy hai xương quai xanh đẹp mắt.

Có vẻ như không muốn mặc đồ này vào phòng tắm, Cố Thầm cởi luôn chiếc áo trung y, vì thường xuyên tập luyện, giờ đây anh đã có một lớp cơ bụng mỏng, không quá lực lưỡng nhưng lại khiến đường nét cơ thể vô cùng đẹp.

"Lệ tổng, giúp tôi cất bộ trang phục này nhé." Đã nói là giữ làm kỷ niệm, thì phải bảo quản cẩn thận.

Lệ Đình Khâm nuốt nước bọt, nói: "Được."

Giống như Tạ Tĩnh Uyên tiên tôn, Cố Thầm có làn da trắng lạnh, cả người trông rất lạnh lùng, nên mới có người viết rằng:

"Anh ta ôm lấy eo của anh, thì thầm: 'Sư tôn, trông người lạnh lùng như vậy, cơ thể cũng lạnh giá như thế, không biết... có nóng không?'"

Nghĩ đến đây, Lệ Đình Khâm lập tức dời mắt, không nên nghĩ đến những điều không đúng về A Thầm. Có lẽ những dòng chữ này thật sự có hiệu ứng tẩy não quá mạnh?

Lệ Đình Khâm kiềm chế nói: "A Thầm, xin lỗi, để tôi vào trước được không?"

Cố Thầm có chút kỳ quái, nói: "Chúng ta đều là đàn ông, có gì mà không được?"

"Vả lại," Cố Thầm lại đeo lại chiếc nhẫn cưới màu bạc đã tháo ra khi quay phim vào ngón áp út: "không phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.