Người qua đường gả vào hào môn rồi chỉ muốn nghỉ hưu
Tác giả: Ninh Dực
Edit: Quá khứ chậm rãi
Thấy họ không có ý định hỏi mình, Cố Thầm điềm nhiên bước đi, cầm trà ra bàn ghế ngoài hành lang tiếp tục đọc sách.
Dưới phòng khách cũng có chuẩn bị piano cho mọi người biểu diễn, Dư Tinh Châu bèn ngồi xuống, không nhịn được thử chơi cả bài, vẻ mặt phức tạp nói: "Thanh Việt, bản nhạc này viết cho tôi phải không?"
Lục Thanh Việt nghe vậy: "Khụ khụ khụ!" Cậu ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn trời, nếu không có chuyện này xảy ra chắc cậu cũng không mang bản nhạc này ra. Lúc đó vì xúc động mà quên mất.
Nhưng cậu vẫn rất hợp lý mà biện bạch: "Ai nói là viết cho anh! Tôi chỉ ngẫu hứng tập thôi!" Nếu bỏ qua tai đỏ ửng của cậu, thì cũng khá có sức thuyết phục.
Dư Tinh Châu cũng không hỏi thêm, chỉ rất bình thản nói: "Ừ, tập tốt đấy."
Khiến Lục Thanh Việt không nói được gì thêm.
Bản nhạc được chơi lên, dù mọi người có mặt hay khán giả xem trực tiếp, đều cảm nhận rõ ràng hơn sự tinh tế của bản nhạc này.
[Hahaha, bản này đúng là ngọt thật, giống như cậu nhóc viết tặng Tiểu Dư ấy.]
[Không ngờ đấy, Lục Thanh Việt còn giấu tài này?]
[Đỉnh thật, không ngờ xem chương trình hẹn hò lại được nghe tác phẩm hay như vậy.]
Tuy đoạn đó được người bí ẩn chỉnh sửa rất tốt, nhưng nền tảng của cả bài nhạc mới là điều quan trọng, và người đó chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-qua-duong-a-sau-khi-lien-hon-voi-hao-mon/3701944/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.