Chương trước
Chương sau
Người qua đường gả vào hào môn rồi chỉ muốn nghỉ hưu

Tác giả: Ninh Dực

Edit: Quá khứ chậm rãi

[Bạn thích máy bay không người lái thì thừa nhận luôn tình cảm với Tiểu Dư đi? Tiểu Dư đồng ý chưa? Tình yêu của các cậu thật sự là kiểu Schrödinger hahaha.]

[Rõ ràng là câu chuyện của hai người, sao lại phải có tên của bốn người~]

Cố Thầm cũng thấy cậu bé này thú vị, mỉm cười nói: "Lệ tổng mới là ông chủ, tối nay xem Lệ tổng nói sao đã?" Ở một góc độ nào đó, mình thực sự cũng chỉ là "người qua đường" thúc đẩy tình cảm của cặp đôi chính thôi?

Lục Thanh Việt nói: "Ây da, Lệ tổng bá đạo như thế, thích anh như vậy, chắc chắn không có vấn đề gì đâu. Tôi còn muốn học tình yêu của hai người nữa~"

[Tiểu Lục làm gì vậy hahaha? Sáng nay cậu còn nói anh Cố là vua cô độc cơ mà? Sao bây giờ lại có tình yêu rồi?]

[Đừng phát tình yêu linh tinh nha Tiểu Lục, anh Cố còn muốn yêu đương đấy~~~]

Cố Thầm phá tan ảo tưởng của cậu, cười mỉm nói: "Thực ra tôi và Lệ tổng mới gặp nhau hai lần, hôm nay là lần thứ ba chúng tôi nói chuyện điện thoại, chắc tạm thời chưa có tình yêu đâu."

[Anh Cố cũng thẳng thắn quá nhỉ?]

[Cái gì mà tạm thời hả anh Cố?]

Lục Thanh Việt nghĩ một lúc, rồi nói: "Vậy... nhanh nhanh, tua nhanh lên!"

[Hahaha Tiểu Lục thích cặp đôi này thế à?]

[Thật sự nói lên tiếng lòng của tôi, tua nhanh x12 đi!]

Cố Thầm vỗ vai cậu, bước vào biệt thự, nói: "Cậu tưởng đang xem phim à? Chờ đi."

Như Lục Thanh Việt đã nói trước khi gọi điện, gọi xong là coi như hoàn thành nhiệm vụ, hôm nay không có gì khác. Vì vậy, Cố Thầm tìm vài cuốn sách thú vị trên giá sách của biệt thự, pha trà rồi ra vườn sau đọc sách.

Ở bên kia trái đất, Lệ Đình Khâm cũng kết thúc một ngày làm việc, trở về nhà, nói với trợ lý đời sống: "Tìm cho tôi đoạn clip anh Cố tham gia chương trình ở trong nước, tôi muốn xem."

"Vâng." Trợ lý Trần tìm các đoạn clip riêng của Cố Thầm và chiếu lên màn hình, báo cáo: "Anh Cố xuất hiện tổng cộng 1 phút 58 giây trong tập một, và 1 phút 57 giây trong tập cắt gọn ngày đầu tiên của tập hai, không lộ mặt. Có cần cắt toàn bộ phần anh Cố xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp hôm qua không?"

"Không cần, cảm ơn cậu." Lệ Đình Khâm ngồi xuống sofa, cầm điều khiển bật tiếp tục: "Cậu về trước đi, tôi sẽ từ từ xem."

...

Khu vườn sau của biệt thự rất đẹp, rộng rãi, cây cối bao phủ, có nhiều bàn ghế lãng mạn. Chỗ Cố Thầm ngồi rất thoải mái, có ghế ngồi và ghế nằm.

Chương trình tuân thủ đúng quy tắc, vì Lục Thanh Việt đang học "lớp học tình yêu" ở chỗ Cố Thầm nên khi không có nội dung tình yêu thì không ai đến làm phiền. Cố Thầm đọc sách cả buổi sáng, rất yên tĩnh.

Buổi chiều, ánh nắng xuân nhẹ nhàng, Cố Thầm tiếp tục ra vườn, ánh nắng ấm áp dưới tán cây khiến người ta dễ buồn ngủ.

Cuộc sống của người qua đường thật sự an nhàn và tuyệt vời~

Cố Thầm nằm xuống ghế nằm, lấy sách che mặt và bắt đầu ngủ trưa.

Lục Thanh Việt cũng cảm thấy, chọn anh Cố thật sự rất thích, ngoài cuộc gọi buổi sáng và tối có thể cần gọi thêm cuộc nữa, cả ngày gần như không có gì làm! Chương trình cũng không theo dõi anh ấy nữa. Trong lòng Lục Thanh Việt, anh Cố lại thăng cấp thành vua cô độc.

Buổi sáng bị chương trình quay kín, buổi chiều anh lén lút đi ra ngoài. Anh đã nghe ngóng rồi, trong nhà kính ở vườn sau có một cây đàn piano, anh có thể qua đó tập đàn mà không sợ làm phiền ai.

Dù là thầy giáo, công ty hay fan hâm mộ đều khen vũ đạo của anh, khen bài hát của Tinh Châu, nhưng thực ra anh cũng có năng khiếu về âm nhạc.

Tuy nhiên, công ty của họ không cần anh phát triển theo hướng này... nhưng anh vẫn muốn...

Lục Thanh Việt tìm đến nhà kính, ngồi xuống piano, nhìn xung quanh, đây là nơi ở rìa vườn sau chắc không ai đến xem đâu. Hàng ngày chạy show không có thời gian nghỉ ngơi, hiếm khi có dịp rảnh rỗi thế này, có thể thử một chút.

Vì vậy, anh bắt đầu chơi đàn piano.

Cố Thầm chưa ngủ lâu, chưa kịp ngủ thì nghe thấy tiếng đàn piano từ xa.

Chắc là ai đó chơi bản nhạc tự sáng tác? Không quá ồn, khá hay. Thôi, coi như nhạc nền để ngủ vậy.

Tuy nhiên, sau vài nhịp, có một đoạn trong bản nhạc viết lộn xộn, nghe vào khiến Cố Thầm nhíu mày.

Nhưng thôi, chỉ một đoạn ngắn thôi, phần còn lại vẫn hay, vẫn tiếp tục ngủ.

Cố Thầm lại nhắm mắt.

Nhưng chưa đến hai phút sau, đối phương dường như cũng nhận ra vấn đề, cứ viết đi viết lại đoạn nhạc này, thử đi thử lại, nhưng mãi không tìm được cách viết vừa ý, cứ quẩn quanh ở chỗ đó.

Cố Thầm nghe đi nghe lại đoạn này, bị hành hạ suốt mười phút, cuối cùng không chịu nổi nữa, bỏ sách xuống và đứng dậy.

Rốt cuộc là ai đang chơi đàn? Cố Thầm lần theo âm thanh và tìm đến nhà kính.

Nhưng lúc này, tiếng đàn lại dừng, có nên thôi không nhỉ?

Anh thấy Lục Thanh Việt đang nghe điện thoại, vội vàng rời khỏi nhà kính đi về phía biệt thự, không nhìn thấy anh.

Tiểu Lục à.

Có lẽ nên cho cậu ấy một chút gợi ý?

Cố Thầm bước vào nhà kính, thấy các bản nhạc bên cạnh cây đàn piano đã bị sửa đi sửa lại. Anh không viết thêm vào đó để tránh xúc phạm đến tác phẩm của người khác mà rút một tờ giấy trắng, suy nghĩ một lúc rồi viết một đoạn nhạc.

Và bằng một nét chữ lạ, anh viết: "Các phần khác đều hoàn hảo rồi, đây chỉ là một chút gợi ý nhỏ, mong bạn không bận tâm." Anh còn vẽ thêm một khuôn mặt cười cho cậu bạn nhỏ.

Quay lại chỗ ghế nằm, anh không còn buồn ngủ nữa, ôm sách và cầm tách trà quay trở vào.

Cố Thầm về phòng, đặt sách và tách trà xuống rồi đi xuống lầu, thì thấy Lục Thanh Việt vừa gọi điện thoại xong đang bước vào sân, nhìn thấy Cố Thầm từ trên lầu đi xuống, bèn hỏi: "Anh Cố, anh vừa ngủ trưa xong à?"

Cố Thầm đáp: "Ừ, nhưng không ngủ được."

"Ồ." Lục Thanh Việt không nghĩ gì nhiều, nhớ ra bản nhạc của mình còn để ở phòng piano chưa lấy, bèn vội vàng đi lấy.

Nhưng không lâu sau, anh cầm mấy tờ giấy chạy vội về, hét lớn: "Ai?! Ai đã sửa bản nhạc của tôi?!"

Đúng lúc Lâm Dĩ Tố và Mục Vân Đình cũng đang ở phòng khách, lập tức bị anh kéo lại hỏi: "Thầy Lâm, là thầy à?"

"Thầy Mục, là thầy sửa phải không?"

Lâm Dĩ Tố và Mục Vân Đình đều thẳng thắn phủ nhận và cảm thấy bối rối trước hành động của Lục Thanh Việt.

Lục Thanh Việt cũng vội kéo Dư Tinh Châu xuống, Dư Tinh Châu hơi không tán thành nói: "Tôi biết cậu ghét người khác động vào đồ của mình, nhưng..."

Anh cầm tờ giấy trong tay Lục Thanh Việt nhìn một cái, nói: "Người ta cũng không động vào bản nhạc của cậu mà, sao cậu kích động thế?"

"Tôi không nói người ta động vào đồ của mình." Lục Thanh Việt nhận ra hành vi của mình hơi gây hiểu lầm, vội ngẩng đầu giải thích với Lâm Dĩ Tố và Mục Vân Đình: "Thầy Lâm, thầy Mục, tôi không có ý đó..."

Cậu lại đưa bản nhạc cho Dư Tinh Châu, nói: "Anh mau xem đi, tuyệt vời, thực sự quá tuyệt vời!"

Dư Tinh Châu xem phần đầu của bản nhạc trước: "Đây là bản nhạc cậu viết, khá tốt... sao không sớm cho tôi xem..."

Nhìn đến đoạn lộn xộn kia, anh nhíu mày: "Đoạn này quá rối, nhưng sửa... lại không dễ sửa..."

Lục Thanh Việt nhấn mạnh: "Nên tôi mới bảo anh xem cái này."

Dư Tinh Châu xem xong tờ giấy cuối với nét chữ khác, hơi ngẩn ngơ, với thiên phú âm nhạc cao của mình, trong đầu anh đã có cả bài nhạc hoàn chỉnh, không kìm được nói: "Như vậy có thể coi là kiệt tác... hoàn toàn khớp với phần trước của cậu, hơn nữa còn nâng cao hơn... trình độ sáng tác của người này cao hơn cậu nhiều..."

"Nhưng đây là sửa trên cơ sở bản nhạc của cậu, không thể nhìn ra có cao hơn tôi không."

Lục Thanh Việt nghe vậy không nhịn được búng nhẹ anh một cái: "Cậu lại tự khen mình rồi."

Nhưng họ đều muốn biết: "Vậy rốt cuộc là ai đã sửa nhạc?"

Hai người gây náo động khiến mọi người đều bị lôi đến, và họ gần như hỏi khắp nơi, và ai cũng nói không phải mình.

Nhưng những người hiểu nhạc cũng tò mò xem bản nhạc này, cảm thán: "Bản nhạc này thật sự rất hay, không ngờ Tiểu Lục cậu còn có tài năng này."

Lục Thanh Việt gãi đầu: "Là người sau giỏi mà." Hơn nữa lại rất lịch sự, dù có tài cũng không kiêu ngạo, không tùy tiện động vào đồ của người khác.

"Rốt cuộc là ai nhỉ? Hỏi hết mọi người thì sẽ biết thôi." Lục Thanh Việt hoàn toàn không nghĩ đến Cố Thầm, mọi người cũng không nghĩ Cố Thầm hiểu về âm nhạc.

Cố Thầm nghe họ bàn tán, ung dung rót trà bên cạnh.

Xong việc áo mũ chỉnh tề, giấu kín công lao.

[Móa! Mỗi một giây đều bới ra được một thứ đồ! Tôi muốn tải xuống để phân tích từng khung hình quá...]

[Chỉ có tôi liếm tay thôi sao sao? Tay của anh Cố lúc đặt tay vịn, thật sự rất có khí thế, rất gợi cảm. Nhẫn cưới trên ngón áp út, nhìn thế nào lại có chút cấm dục.]

[Nói thật, chiếc vòng tay thể thao kia thật sự dùng rất tốt. Chỉ là "..." aaa anh đã có dáng người hoàn mỹ như vậy với đôi chân dài rồi mà còn siêng năng vận động mỗi ngày nữa!]

[A a a, anh Cố thật thần, chỉ 1 phút 58 giây ngắn ngủi, càng xem càng thấy thần bí.]

[Tổ chương trình, mấy người nói cho tôi biết, đây là vị đại lão nào mà mấy người chẳng dám quay mặt thế hả!]

Tâm trạng Cố Thầm rất vui vẻ, trước khi chương trình phát sóng, còn chưa tác động gì mà mặt anh đã bị cắt bỏ hết, hẳn là sẽ không sinh ra hiệu ứng bươm bướm gì đâu.

Anh hâm nóng ly sữa, chậm rãi đọc sách chuẩn bị đi ngủ sớm. Mấy mạng xã hội như weibo quá nhiều thông tin, anh không xem nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.