"Khiếp nhỉ. Vài phân nữa là tao lên thiên đường rồi," Roman cúi xuống nhìn vết thương đẫm máu của mình, vừa nói vừa cười.
Dựa lưng vào bờ tường đất, chúng tôi ngồi cạnh nhau phía dưới một hào chiến ẩm thấp, dưới mặt đất nửa mét. Tuyết trên đầu chúng tôi tan dần trên áo khoác của tôi, lớt phớt trên chiếc mũ ushanka của Roman. Anh ta chẳng hề để tâm. Như hầu hết chúng tôi, Roman đã quen với cảm giác khi những giọt nước đóng băng len lỏi qua áo và thẩm thấu qua da mình. Nhưng đống nước đó đã quấy rầy tôi kể từ khi chúng tôi xuống được đây. Đống hổ lốn của bùn và tuyết tan bốc mùi thật kinh khủng và cũng tạo cảm giác kinh khủng không kém. Do tôi cao hơn mấy gã trai bình thường cũng phải mười hai phân, tôi không rũ nổi đống tuyết ẩm thấm dần qua chiếc áo ba lỗ phía trong, tất nhiên trừ khi tôi muốn đứng dậy và ăn đạn vào đầu.
Một viên đạn đã găm vào vai Roman. Tên khốn đó lẽ ra đã phải chết ngay khi bị bắn và lao đầu xuống bùn rồi. Nhưng bằng một phép màu nào đó, tiếng súng lập tức dừng lại khi tôi kéo anh ta trở lại chiến hào.
Ít nhất, chúng tôi đã tạm thời an toàn. Hay ít ra tôi nghĩ vậy.
Khi tôi cạo sạch bùn trên vai Roman, đầu anh lắc lư, một dấu hiệu rõ ràng rằng anh ta đang chóng mặt. Máu rỉ qua đống bùn ngoài áo anh ta, và tôi ấn lòng bàn tay lên thứ chất lỏng đỏ thẫm.
"Mẹ nó," anh lẩm nhẩm. "Tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cuoi-cung-tren-trai-dat/2907056/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.