“Chú không được vào phòng tắm.” Noãn Noãn lập tức chặn lại ở cửa phòng tắm ngăn không cho vào, chu miệng nhỏ xinh xắn lên nhìn lại anh: “Cháu là con gái, khi tắm sẽ phải cởi hết đồ ra.”
Thân Tống Hạo nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bé, không nhịn cười được, tay anh xoa nhẹ hai má cô bé; “Cục cưng, ta là ba con, từ khi con sinh ra đến giờ, ba vẫn chưa lần nào chăm sóc cho con được tốt cả.”
Trong lòng anh chua xót, kéo nhẹ bàn tay nhỏ nhắn đặt vào lòng bàn tay anh: ‘Noãn Noãn bây giờ còn đang đi nhà trẻ, đợi đến khi con lên tiểu học thì ba sẽ không tắm cho con nữa.”
Từ khi cô bé vừa mới chào đời, anh đã không có mặt để được ôm con, lúc cô bé bắt đầu học nói bập bẹ y y nha nha, anh không có ở bên cạnh, cô bé biết khóc hay cười thì lúc đấy anh đang ung dung ở nơi nào, thời điểm cô bé nói được tròn chữ đầu tiên anh cũng không có cầm tay con mà chỉ bảo. Nhiều tiếc nuối như vậy, anh muốn dốc toàn lực đền bù, tuy vậy vẫn không cách nào làm mình bình tĩnh lại, trong lòng đúng là vẫn còn khoảng trống.
“Noãn Noãn đi đi.” Hoan Nhan chợt mở miệng nói, không đành lòng nhìn anh cô đơn. cô nhớ mấy ngày trước mẹ có nói qua với cô, bất kể Thân Tống Hạo phạm bao nhiêu sai lầm, bất kể anh từng có lổi lầm to lớn gì, cũng đều không thể nào tước đoạt quyền làm cha của anh. cô có muốn cắt đứt cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2294881/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.