Chương trước
Chương sau
Gần như cùng một lúc chống tay ngồi dậy. Hàn Tuyết xoa xoa đôi mắt đau nhức vì khóc nhiều, vừa buộc lại tóc vừa chạy tới cửa sổ vén rèm nhìn xuống.

"Có khói, tiểu Vận, là hỏa hoạn."

Nhanh chóng lấy chăn lên chạy vào phòng tắm, nàng vừa xả nước nhúng ướt chăn vừa nói với cô: "Em ra ngoài trước xem tình hình thế nào đi. Chị nghĩ tiếng nổ vừa rồi có thể là thứ có sức công phá như bom chẳng hạn."

Bởi tình hình nguy cấp nên Trương Hàm Vận cũng không tiếp tục giận dỗi. Chỉ là thời điểm mở cửa phòng, cô đã thấy một trận ồn ào thi nhau truyền tới.

"Tiểu Lục, nhanh. Nghe nói lúc nãy phòng bếp đang yên đang lành chẳng hiểu sao lại nổ bình ga. Hiện tại lửa đã bắt đầu lan rộng, chúng ta phải tăng tốc lên."

Lão Tam trên tay đã cầm sẵn bình cứu hỏa, vừa hướng dẫn mọi người xếp hàng tới lối thoát hiểm vừa hướng cô thét lớn.

Trương Hàm Vận nghe xong định quay lại tìm Hàn Tuyết, may mắn nàng cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, nắm chặt lấy tay cô nói: "Đi nào."

"Nghe tôi nói, không được chen lấn, chúng ta nhất định không được chen lấn. Mọi người càng hoảng hốt chỉ càng dễ chết hơn mà thôi." Lão Tứ hô đến khản cả giọng. Hắn biết việc của một người quân nhân hay một người cảnh sát nên làm lúc này là bảo hộ người dân bình an.

Ấy thế nhưng đám đông hoảng loạn nhanh chóng ùa ra hành lang, ai nấy đều sợ hãi la hét, cảnh tượng càng lúc càng trở nên mất kiểm soát.

Hàn Tuyết cố gắng liên lạc với Mã Sơn, tuy nhiên hắn cũng đang phải khó khăn sơ tán mọi người, căn bản chẳng hề có thời gian để thở, huống hồ là nghe điện thoại?

Trương Hàm Vận cùng tiểu đội 111 tập hợp. Lão Đại bị thương còn chưa kịp nghỉ ngơi tốt, hiện tại sắc mặt tái nhợt, ngay cả bước thôi cũng cảm thấy khó khăn.

"Uông Lỗi ở tiểu đội 150 nói lửa đã lan tới đại sảnh tầng một rồi. Chúng ta phải tìm cách xuống và ra ngoài nhanh, nếu không chắc chắn sẽ bị kẹt ở nơi này." Lão Ngũ nhờ vào chiều cao ưu thế của mình, bởi vậy chẳng mất quá nhiều thời gian đã trông thấy cửa thoát hiểm số hai.

"Trước hết năm người các cậu cứ đưa Lão Đại xuống đó đã. Tôi ở lại đây tiếp tục sơ tán người dân." Hàn Tuyết giao tấm chăn ướt vào tay cô. "Nhớ bảo trọng."



Đương khi cô còn kinh ngạc, Lão Nhị ở một bên đã lập tức nói: "Hàn giáo quan, chẳng phải cô là người phụ trách chúng tôi ư? Chúng ta rõ ràng sống chết có nhau, hôm nay tiểu đội 111 mà bỏ cô ở lại để đi. Há chẳng phải chúng tôi trở thành một đám vong ơn bội nghĩa?"

Nàng nhíu mày: "Kinh nghiệm của tôi đủ để xử lý các sự cố nếu chẳng may phát sinh, còn các cậu thì sao? Các cậu có dám đảm bảo trong thời gian tới tòa nhà này sẽ không sập không? Tóm lại đây là mệnh lệnh, tôi yêu cầu học viên của mình lập tức rút về nơi an toàn."

"Chúng ta đi." Trương Hàm Vận đột nhiên mở miệng. "Hãy tôn trọng mệnh lệnh của Hàn giáo quan."

"Ơ, này..." Lão Tứ đầu óc rối bời, đây là tình huống gì? Tại sao trông thái độ Lão Lục lại tuyệt tình thế kia?

Năm người không hẹn mà đơ ra, thẳng tới khi Trương Hàm Vận hòa vào đám đông hướng về phía cửa thoát hiểm mới hoàn hồn. Lão Nhị ngập ngừng nhìn nàng: "Cô thực sự... không cần sự trợ giúp ư?"

"Để các cậu lại đây, khéo chút nữa tôi phải cứu thêm cả các cậu." Hàn Tuyết phẩy tay. "Nhanh đi đi, đừng ở nơi này tiếp tục cản trở nữa."

"Vậy... cô cũng phải bảo trọng nhé."

"Hàn giáo quan, trên đường chúng tôi gặp ai nhất định sẽ giúp, nhất định sẽ không để cô mất mặt đâu."

"Được được được. Hẹn gặp các cậu sau." Nàng nói dứt câu liền đi ngược với hướng cửa thoát hiểm, dáng vẻ phỏng chừng muốn tìm các giáo quan và đồng chí cảnh sát khác để bàn các phương thức cứu nạn nhanh hơn.

Tầng bốn cách tầng một cũng không quá xa. Trên đường đi, mọi người vừa ưu tiên giúp đỡ người già, phụ nữ và trẻ em, vừa cố gắng dùng cổ áo để che mũi tránh làn khói bốc nghi ngút khiến mắt cay xè.

"Lão Tam, có thấy tiểu Lục đâu không?" Lão Ngũ đột nhiên kéo vạt áo đồng đội hỏi. Nãy giờ hắn căn bản đã tìm xung quanh rồi, song Trương Hàm Vận cư nhiên lại mất tích.

"Có thể là xuống sân rồi cũng nên." Lão Tam đáp. "Cậu đã quan sát kĩ chưa? Dáng người tiểu Lục nhỏ như vậy rất dễ bị đối phương che khuất."

"Đã tìm kỹ cả rồi. Không được, tôi phải tìm được cô ấy, chúng ta xuất phát sau cô ấy không lâu. Chẳng lý nào cô ấy lại xuống sân trước được đâu."

"Cậu điên à? Lửa đã bùng tới bên ngoài rồi, nếu còn chần chừ sẽ thương vong nhiều hơn đấy. Chúng ta cũng không phải lính cứu hỏa, càng không có kĩ năng, đừng trở thành gánh nặng cho họ." Lão Nhị tức tối quát. "Tỉnh táo lại đi. Trong số chúng ta tuy chỉ mình tiểu Lục là con gái, nhưng năng lực của cô ấy rõ ràng nổi trội hơn chúng ta nhiều."

Một đường cãi nhau rốt cuộc cũng an toàn rời khỏi khách sạn. Lửa đã lan khắp tầng một, tiếng còi cứu hỏa, tiếng gào khóc, những khuôn mặt hoảng loạn phờ phạc tất thảy đều vực dậy cả đêm đen.

"Tôi đã nói tiểu Lục không ở đây." Lão Ngũ nổi giận. "Không, tôi phải vào tìm cô ấy."

"Mẹ cái thằng điên này." Lão Tam ngăn không được đạp cho hắn một cước. "Thay vì vào đó rồi có thể bị kẹt lại, chi bằng ở đây xách nước hoặc tìm công việc nào có thể hỗ trợ dập tắt ngọn lửa trước mắt. Tiểu Lục cũng không phải đứa trẻ, cô ấy nhất định đã đưa ra sự lựa chọn của bản thân."

***

Mà hiện tại, Hàn Tuyết đang chạy ngược lên tầng bảy để giúp đỡ những người còn ở trên đó di dời.

Mã Sơn hướng dẫn mọi người một vài cách để không bị ngạt khói, tai nghe liên tục truyền đến báo cáo về mức độ nguy hiểm của tòa nhà.



"Chúng ta cần phải rút quân nhanh trước khi nó sập. Bởi vì đám cháy là ở chân." Hắn nhìn Hàn Tuyết đang đứng cách mình vài mét, hô.

Nàng gật đầu: "Tôi biết rồi."

Khói đã bốc lên khiến nàng hơi nhíu mày, cố gắng đem ống tay áo áp lên mũi để ngăn chặn thứ mùi kinh khủng và ổn định nhịp thở. Dẫu sao lúc nãy chăn ướt nàng cũng đã giao cho học viên của mình rồi, cho nên hiện tại ngoại trừ vũ khí, thì nàng chính là tay không đánh giặc.

Trên đầu đột nhiên có sức nặng đè xuống. Hàn Tuyết theo bản năng xoay người nhìn, ánh mắt lập tức ánh lên tia kinh ngạc: "Trương Hàm Vận, tại sao em không nghe lời chị?"

Trương Hàm Vận lầm bầm đáp: "Giờ còn đủ sức để truy cứu ư?". Sau đó kéo nàng rời khỏi.

"Em... chị đã dặn em xuống dưới rồi cơ mà? Tòa nhà lát nữa sẽ rất dễ sập do ngọn lửa đang bùng phát vô cùng khó khống chế."

"Vậy chị ở trên này thì an toàn lắm ư?" Cô gật đầu ra dấu với Mã Sơn cùng một vài đồng chí cảnh sát. "Chú Mã, con đã kiểm tra hết các phòng rồi, mọi người đều đã ra ngoài cả. Chúng ta phải nhanh chân lên."

"Tốt. Vậy tiếp tục xuống tầng dưới."

Thật may mắn bởi vì hôm nay là ngày bình thường, cho nên khách sạn cũng không tổ chức sự kiện gì ngoài khiêu vũ ở tầng năm.

Càng xuống sâu nhiệt độ càng tăng. Trương Hàm Vận giữ chặt chiếc chăn đang bao quanh mình và Hàn Tuyết, cảm giác thống khổ năm xưa liên tiếp ùa về khiến trái tim cô nhói đau.

"Tiểu Vận, em vẫn ổn chứ?" Nàng lo lắng nhìn cô.

Ngay lúc này, một tiếng nổ lớn khác lại tiếp tục vang lên.

Mất điện rồi.

Dường như cùng một lúc, phản xạ của nàng chính là nắm chặt lấy tay cô.

"Đừng sợ, chị ở đây cùng em."

Đem chiếc đèn pin nhỏ giắt bên hông mở lên, giữa đoàn người nhốn nháo vì bóng tối, nàng nghiễm nhiên trở thành hoa tiêu dẫn đường.

Hiện tại đã tới tầng ba, cũng đã có thể thấy ánh lửa bập bùng nơi tầng một liên tục lóe sáng.

"Tôi nhận được tin tầng một bây giờ đã hoàn toàn mất kiểm soát, vì thế chúng ta cần phải nhảy xuống từ ban công tầng hai." Vị cảnh sát hướng mọi người trấn an. "Đừng quá lo lắng, đội cứu hộ đã ở bên dưới, đội cứu hỏa đồng thời cũng sẽ đưa cần cẩu tới mang chúng ta thoát khỏi đây."

Lựa chọn tin tưởng người có kinh nghiệm trong hoàn cảnh nguy cấp chính là lựa chọn đúng đắn nhất. Vì thế ai nấy đều tự ý thức mà lần lượt làm theo lời của vị cảnh sát.

Lửa bên dưới liên tiếp hầm hập bốc lên cao khiến sàn nhà tầng hai nóng tới độ chẳng khác nào chảo dầu.



"Từng người một, phải, đừng chen lấn." Mã Sơn bắt đầu phối hợp cùng đội cứu hỏa và đội cứu hộ. Đoạn, hắn nhìn cô và nàng. "Hàn Tuyết, tiểu Vận, hai người các cô cũng tới đây đi."

"Chú Mã, phía sau vẫn còn rất nhiều người, tụi con sẽ ở lại cùng chú." Cô mỉm cười đáp, mặc kệ toàn thân nhếch nhác bởi hỗn hợp mồ hôi với bụi.

Người vãn dần rồi rốt cuộc cũng chỉ còn các chiến sĩ. Thời điểm chuẩn bị tới lượt hai người, cô bỗng nghe thấy tiếng gọi "mẹ ơi".

Thanh âm ấy rất nhỏ, nhưng thính giác cô nhạy bén của cô vẫn có thể nghe thấy rõ.

"Chờ chút đã Hàn Tuyết. Chị cứ đi trước, tôi sẽ xuống cùng chú Mã sau."

Rời khỏi tấm chăn ướt, cô đẩy nàng về phía trước. Hàn Tuyết hơi loạng choạng nhưng rất nhanh liền đứng thẳng trở lại, nghi hoặc đưa mắt nhìn cô: "Sao vậy?"

Nền gạch dưới chân chợt nứt toác. Trương Hàm Vận thầm kêu không ổn, mà thanh âm cầu cứu đó vẫn liên tiếp truyền vào tai cô.

"Này, hình như bên trong vẫn còn sót người." Đồng chí cảnh sát gọi tiểu Đằng lên tiếng, hiển nhiên hắn cũng phát hiện âm thanh này.

"Để tôi trở lại." Cô vừa nói vừa tách khỏi nàng.

"Em điên rồi." Hàn Tuyết kinh ngạc. "Không được, có đi chúng ta cùng đi."

"Hàn giáo quan, để tôi đi với tiểu Vận. Cô mau theo mọi người xuống trước. Nghe lời tôi." Mã Sơn cất lời. "So với tôi, kinh nghiệm của cô vẫn còn thấp hơn nhiều, đúng chứ?"

Nàng lặng im không đáp.

Ấy thế nhưng Trương Hàm Vận đã nhân cơ hội ấy chạy thẳng vào trong. Trước khi bóng lưng khuất dạng, cô chợt lên tiếng nói: "Mọi người không ai cần theo tôi cả. Bởi vì mọi người còn gia đình, còn gia đình tôi đã chết trong vụ hỏa hoạn giống như hôm nay từ lâu rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.