Hàn Tuyết thực sự đã bị đội cứu hộ cưỡng chế đưa xuống sân. Nhìn dáng vẻ bất lực của nàng hiện tại chẳng khác nào con rối gỗ để mặc người ta giằng xé.
"Hàn giáo quan."
"Hàn giáo quan."
"Hàn giáo quan, cô ổn chứ?"
"Hàn giáo quan, tiểu Lục không ở chỗ cô ư?"
Trăm miệng một lời, năm người sốt ruột nhanh chóng hoàn thành nốt phần việc xách nước rồi tiến lại gần nàng. Ai nấy đều vô cùng lo lắng.
Nhắc tới tiểu Lục, Hàn Tuyết không khỏi run rẩy đáp: "Cô ấy không chịu xuống, đã trở lại cứu người rồi..."
"Nhưng... nhưng tầng hai sắp sập... nếu như nền tầng hai sập, sẽ kéo theo cả tòa nhà..." Lão Nhị cũng lẩy bẩy run theo. "Trương Hàm Vận cô ta có phải bị điên rồi không? Ngay cả tính mạng của bản thân cũng đem ra đánh cược?"
Mà hiện tại, Trương Hàm Vận cũng đã tìm được chủ nhân của thanh âm mình vừa nghe thấy. Đó là một cô bé chừng bảy tuổi, đang hoảng sợ ngồi co ro trong căn phòng cách nơi mọi người tập hợp không xa.
"Em tên gì? Cha mẹ em đâu?" Cô hỏi cô bé.
"Em tên Chu Lăng Lăng, cha mẹ em... em không biết. Lúc nãy nhiều người quá... em lạc mất họ." Cô bé vừa trả lời vừa thút thít khóc.
"Lăng Lăng? Ừm, đừng lo lắng, chị sẽ cứu em."
Sàn nhà đã xuất hiện nhiều vết nứt hơn, lửa cũng mơ hồ xuất hiện dưới chân. Trương Hàm Vận mặc dù tim đập thình thịch song cố gắng giữ bình tĩnh kéo cô bé lách qua những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-o-noi-nguc-trai/2457602/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.