Khoảng thời gian đó cứ nửa thật nửa mơ. Nhiều khi nhớ lại, nó sẽ hiện lên sinh động như đang ở ngay trước mắt.
Tôi cố gắng ghi lại thật chi tiết những ngày tháng đó một cách sinh động vầ đẹp đẽ nhất vào trong cuốn nhật ký của mình. Mỗi buổi tối khi trở lại căn phòng của chính mình, lúc lấy nhật ký ra, dường như tôi có thể nhìn thấy Trương Dịch khi ấy, hết lần này đến lần khác giúp đỡ tôi và khiến tôi rung động.
Thực ra tôi cho rằng cậu ấy không cần phải làm như thế. Bởi vì tôi là một cô gái chẳng được mấy ai quan tâm, tuy không phải ai cũng ghét tôi nhưng mọi người chẳng có lý do gì để nhớ kỹ một cô gái lúc nào cũng ở hạng chót như tôi. Toàn bộ ấn tượng của mọi người đối với tôi có lẽ chỉ vỏn vẹn trong những lần tôi tự kiểm điểm trước lớp vào mỗi buổi chiều — thường vào lúc này, tôi – người dạy mãi mà không chịu sửa – bởi vì việc sách ngoại khóa bị tịch thu mà phải đọc bản kiểm điểm trước cả lớp.
Nhưng tôi xin thề bằng lương tâm của mình, bởi vì Trương Dịch, vì không muốn cậu ấy coi thường tôi, tôi đã cố gắng hạn chế số lần đọc sách ngoại khóa trên lớp hết sức có thể. Mặc dù sự lười biếng chỉ chờ chực để thoát ra ngoài khiến tôi chỉ muốn ngủ gật, nhưng mà tôi vẫn cố gắng kìm nén ham muốn đọc sách ngoại khóa lại.
Bởi tôi không thể tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra nếu lúc tôi bị giáo viên bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-o-ben-tay-trai-cua-toi/969662/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.