* * *
"Không có Thẩm Lâm, cũng không có Chu Lâm, chỉ có một mình cậu, nhớ rõ chưa?"
* * *
Tiêu Lâm chạy tới, liều mạng ôm chặt lấy Trần Chí Thanh, Trần Chí Thanh mỉm cười đỡ lấy cậu, lực chạy đà rất lớn, hai người ôm nhau ngã lên cửa xe.
Tiêu Lâm vùi mặt trong ngực Trần Chí Thanh, trong một phút đồng hồ lao ra khỏi hành lang, cậu cảm giác có hàng vạn lời muốn nói với Trần Chí Thanh, nhưng khi thực sự nhìn thấy Trần Chí Thanh, thực sự ôm người vào trong lòng, cậu lại đột nhiên không nói được lời nào.
Chóp mũi hơi chua xót, cậu nhăn mày, ôm Trần Chí Thanh càng chặt hơn.
Trần Chí Thanh dựa vào cửa xe, một tay kẹp điếu thuốc, một tay đặt trên lưng cậu vỗ về trấn an.
Hai người đều không lên tiếng, thời gian tĩnh lặng tựa dòng nước chậm rãi chảy trôi khi thân thể kề sát bên nhau. Trên đỉnh đầu là nắng vàng tươi sáng, làn gió như mang theo hương hoa, chim chóc trên các nhánh cây rộn ràng hót vang.
Thì ra mùa xuân thật sự tới rồi.
Hút xong điếu thuốc, Trần Chí Thanh quay đầu ghé vào lỗ tai cậu, hỏi: "Không mời tôi lên nhà ngồi sao?"
Lúc này, cậu mới thoát khỏi lồng ngực Trần Chí Thanh, ngẩng đầu lên nhìn hắn, đuôi mắt ửng hồng nhưng không rơi lệ, cậu không yếu đuối đến thế.
"Không mời, ngài là người bận rộn, miếu thờ của tôi quá nhỏ, không chứa nổi Tôn Đại Phật như ngài."
Trần Chí Thanh không nói lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-noi-tieng/2435611/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.