Hoa Linh Cơ bắt đầu mất tập trung, bên trong Vạn Dịch Trang giao dịch đủ thứ kỳ lạ, nhưng không cái nào thu hút được ánh mắt của nàng, đầu óc nàng lúc này toàn là những cái lồng nhốt người đó.
Hầu hết những người bị nhốt đều nằm co ro, không lộ mặt, giống như bọn họ đã quá tuyệt vọng, cho nên hoàn toàn không muốn cầu cứu người bên ngoài.
Có một số ít người lộ ra ánh mắt trên khuôn mặt bẩn thỉu thì cũng đều là vẻ chết lặng, như khao khát tự do nhưng không gửi hy vọng vào việc được người cứu thoát.
Nàng nghĩ tới bảng đánh dấu trên lồng giam nữ tu kia, còn cố ý ghi rõ: "Không sợ sau này bị trả thù", có thể hiểu được chút ít.
“Cô nương còn đang nghĩ chuyện vừa rồi sao?” Hành Tham thấp giọng hỏi.
Hoa Linh Cơ liếc hắn một cái, gật đầu nói: "Ừm, trong lòng nặng trĩu, nếu có một ngày ta cũng rơi vào loại tình huống này, ta phải làm gì mới có thể trốn thoát được đây?"
Hành Tham im lặng một hồi, sau đó trầm giọng nói: "Đây hẳn cũng là quy luật tự nhiên “cạnh tranh sinh tồn, kẻ thích nghi được mới có thể sống sót” mà cô nương nói tới, hay là Hoa cô nương nghĩ thoáng chút."
Nàng sửng sốt, suy nghĩ một chốc rồi kiên quyết lắc đầu: "Không, đây không phải là quy luật tự nhiên!"
"Không phải à?"
"Quy luật tự nhiên là tự nhiên, là con đường sinh tồn của vạn vật trên đời. Chẳng lẽ mua bán người cũng trở thành con đường duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-nguoi-cung-chieu-su-muoi-mieng-qua-den/2760369/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.