Chương trước
Chương sau
"Thanh Linh cung, nghe quen quen. A, ta nhớ rồi! Lúc rời khỏi bí địa Cung chủ Thanh Linh cung còn hỏi ta có muốn gia nhập tông môn bọn họ không."

Y Duyệt gật đầu: "Đúng vậy. Dịch Cung chủ là một vị đại năng vô cùng hiền hòa."

Sở Huyền Dịch hỏi thẳng Dịch Việt Thăng: "Các hạ chứng minh thân phận của mình bằng cách nào?"

Dịch Việt Thăng không nhiều lời, trực tiếp kích phát linh lực của mình rồi kích hoạt đá truyền tin trong tay.

Không lâu sau, đá truyền tin trong tay Dịch Việt Thăng sáng lên, truyền đến một giọng nam: "Thăng Nhi, con tìm vi phụ có chuyện gì không?"

Mấy người trong Trình Tiên môn lập tức xì xào bàn tán: "Đúng là giọng của Dịch Cung chủ!"

"Phụ thân, mấy vị đệ tử Trình Tiên môn đến Vạn Dịch Trang lại xảy ra tranh chấp, ta đang hòa giải, vì cần phải lộ thân phận nên nhờ phụ thân chứng minh giúp."

"Ồ, Trình Tiên môn à, là mấy đệ tử nào?"

"Sở quân dẫn đội."

Ngay sau đó, một tia sáng phát ra từ đá truyền tin, trên không trung chiếu ra ảo ảnh Dịch Cung chủ.

Thấy vậy, Sở Huyền Dịch lập tức cởi bỏ dịch dung, mọi người cúi chào ảo ảnh.

Dịch Cung chủ quả thật rất hòa nhã: "Nếu các ngươi xảy ra tranh chấp ở Vạn Dịch Trang, thì cứ yên tâm để Việt Thăng phân xử cho các ngươi. Mặc dù tu vi của hắn thấp nhưng vẫn hiểu đạo lý, các ngươi cứ yên tâm đi."

"Vâng. Làm phiền tôn thượng."

"Không thành vấn đề. Chà, nha đầu bên cạnh kia có phải Linh Cơ không?”

Hoa Linh Cơ đang âm thầm lẩm bẩm mấy chữ "tu vi thấp" chợt giật mình: "A? Đúng rồi, ta là Hoa Linh Cơ! Bái kiến Dịch Cung chủ."

Dịch Cung chủ cười: "Không tệ, đã ngưng khí rồi, đúng là thiên phú trác tuyệt. Tiếc là ngươi không vào Thanh Linh cung của ta. Có cần gì thì cứ nói với Việt Thăng."

Đây là hướng đi mà nàng không hề ngờ tới, Hoa Linh Cơ cười toe toét nói: "Vâng! Đa tạ Dịch Cung chủ!"

Trước khi kết thúc truyền tin, Dịch Cung chủ còn nói với nhi tử của mình: "Việt Thăng, con phải ở chung với nha đầu Linh Cơ này nhiều vào, sẽ gặp may đấy."

Hả!? Hoa Linh Cơ nghiêng đầu.

Dịch Việt Thăng nhìn cái giường có bày Tụ Linh trận của mình bị ngồi sập, buồn bực đồng ý.

Thanh Linh cung danh tiếng hiển hách, có Dịch Cung chủ làm chứng, mọi người không còn nghi ngờ lời giải thích và nhân phẩm của Dịch Việt Thăng nữa, tin rằng mọi chuyện đều là hiểu lầm.

Về phần tu vi của Dịch Việt Thăng, mọi người đều suy đoán Thanh Linh cung đã tìm được biện pháp giúp yêm tự có thể tu luyện. Dù sao đây cũng là một trong tam đại môn phái, sao Dịch Cung chủ nỡ để nhi tử mình làm kẻ vô dụng chứ.

Nhưng chuyện này quá riêng tư nên không tiện hỏi thêm.

Bầu không khí giằng co giữa hai bên được xua tan. Hoa Linh Cơ không còn truy cứu vấn đề phi lễ nữa, Dịch Việt Thăng cũng nhanh chóng trừng phạt võ sĩ ép mua ép bán một cách nghiêm khắc, đồng thời mang tiểu nha đầu bị phụ thân bán kia ra cho mọi người.

Lúc này Hoa Linh Cơ mới biết, tiểu cô nương này không chỉ bị hủy linh căn, mà phụ thân của nàng ấy còn dùng bí pháp giam cầm linh lực và miệng lưỡi của nàng ấy, cho nên chỉ đành tuyệt vọng mặc người ta sắp xếp.

Hoa Linh Cơ ra hiệu cho Hành Tham lấy ra ba ngàn linh thạch thượng phẩm mà hắn vừa cược thắng ra.

Thấy vậy, Dịch Việt Thăng lắc đầu tỏ ý từ chối: "Mọi chuyện xảy ra là do ta quản lý không nghiêm, gây phiền phức cho mọi người, cũng gây tổn thất lớn cho ta. Các ngươi không cần trả linh thạch mua nha đầu kia đâu, để ta gánh, coi như là để bản thân nhớ kỹ bài học này.”

Ồ?

Hoa Linh Cơ há hốc miệng.



Người này đột nhiên từ hung ác dữ tợn biến thành hào hoa tao nhã, nàng thật sự không biết nên ứng phó như thế nào.

Nhưng nàng biết cười ngốc mấy tiếng, thu túi linh thạch lại: "Ha ha, được thôi…”

Lời vừa ra khỏi miệng, Hành Tham đã nói: "Cái gì ra cái đó. Những linh thạch này lấy được là vì vị cô nương này, chúng ta chắc chắn phải trả số linh thạch này."

Hoa Linh Cơ mếu máo.

Nàng nhìn Sở Huyền Dịch cầu cứu, nhưng Sở Huyền Dịch không nhìn nàng.

Nhìn những đồng môn khác, tất cả mọi người đều cười cười không nhúng tay vào.

Được rồi, được rồi. Dù sao cũng là Hành Tham thắng được từ sòng bạc.

Hành Tham khăng khăng muốn trả, Dịch Việt Thăng lại không muốn lấy. Quản sự thấy vậy thì đứng ra nói phụ thân của cô nương này đã bị võ sĩ phái người giết chết, tất cả linh thạch đều đã lấy về, võ sĩ vốn không trả một khối linh thạch nào.

Hành Tham lập tức lúng túng không biết làm sao.

Người bán đã chết, không cần dùng tiền mua, hàng hóa tự do rồi!

Linh thạch trong tay…

Dịch Việt Thăng nói: "Như vầy đi, ta nghĩ các ngươi cứu nàng ta cũng xuất phát từ lòng tốt, hẳn là chưa nghĩ ra nên thu xếp cho nàng ta thế nào đúng không?"

Hoa Linh Cơ vừa nghe vậy thì tinh thần tỉnh táo, lanh lợi hỏi: “Có thể sắp xếp cho nàng ấy ở chỗ ngươi không?”

"Đúng vậy." Dịch Việt Thăng gật đầu, vẻ mặt thản nhiên chỉ chỉ xung quanh: "Ở Lý Tự Uyển có vô số thuộc hạ, tu sĩ hay người bình thường đều có thể góp sức."

Hắn rất nghiêm túc: "Nếu đường tu luyện của cô nương này đã phế thì cứ thử ở lại đây làm quản sự, có chỗ che chở, có việc mưu sinh, cũng coi như là có tương lai sau này. Hơn nữa nàng ta đã chịu khổ sở ở đây, chắc chắn sẽ càng thật lòng bảo vệ công lý nơi này. Đối với ta mà nói, thỉnh thoảng nhìn thấy nàng ta cũng có thể tự nhắc nhở mình. Đương nhiên, có lẽ các ngươi có thể cho nàng ta một nơi tốt hơn..."

"Ở chỗ ngươi cũng rất tốt!"

Hoa Linh Cơ nhìn Hành Tham và các đồng môn của mình, mọi người đều gật đầu đồng ý, ngay cả đôi mắt của tiểu cô nương kia cũng sáng lên, nhen nhóm ngọn lửa hy vọng.

Đối với tiểu cô nương gặp nhiều gian khổ này mà nói thì tu luyện thành tiên làm gì, còn chẳng bằng có một cuộc sống ổn định.

Dịch Việt Thăng nở một nụ cười nhạt: "Vậy thì không tính là các ngươi mua nàng ta, cũng không tính là ta mua. Cứ cho là nàng ta lưu lạc đến đây, làm việc cho Lý Tự Uyển, kiếm sống bằng chính khả năng của mình."

Không cần Hoa Linh Cơ và mọi người suy nghĩ thêm, tiểu cô nương kia đã vội vàng quỳ xuống, kích động dập đầu, khóc không ngừng.

Lệnh cấm ngôn đã được giải, nàng ấy liên tục tỏ lòng biết ơn: "Tạ ơn Trang chủ thu giữ! Tạ ơn Trang chủ thu giữ!"

Cảnh tượng này khiến Hoa Linh Cơ cảm thấy thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần, vẻ mặt mừng rỡ không thôi.

A!

Đây đúng là một kết quả tốt!

Kẻ xấu đã chết, kẻ ác bị trừng phạt, kẻ nghèo có một nơi tốt đẹp để đi, những người hiền lành như bọn họ cũng không tổn thất gì!

Đây là tiểu thuyết sao? Hoàn hảo thế!

Nàng không khỏi nhếch khóe miệng tươi cười rạng rỡ, quay đầu nhìn về phía Hành Tham: "Thật tốt quá!"

“Ừ!” Hành Tham vui vẻ gật đầu, đồng thời cũng rất vui mừng và hài lòng với kết cục của sự việc.



Thực sự không uổng công một ngày thay đổi xoèn xoẹt, phiền phức không ngừng.

Tuy nhiên, cuối cùng Hành Tham vẫn chọn đưa linh thạch cho tiểu cô nương: "Nếu ngươi gặp được người đáng thương giống mình thì dùng số linh thạch này để giúp bọn họ, coi như cũng dùng đúng mục đích của chúng."

Tiểu cô nương nhận túi linh thạch, cảm động đến nước mắt giàn giụa.

“Đa tạ mọi người! Nếu sau này ta có thể giúp đỡ chư vị thì nhất định sẽ muôn lần chết không chối từ!”

Mọi người ngăn cản tiểu cô nương lại muốn dập đầu cảm tạ: "Cứu người, không cầu báo đáp. Mong sau này ngươi vạn sự bình an."

Tiểu cô nương tiễn đám người Hoa Linh Cơ rời khỏi Lý Tự Uyển, nếu không phải nàng ấy bị thương quá nặng thì còn muốn đưa bọn họ rời khỏi Vạn Dịch Trang trở về nơi ở nữa đấy.

Rời khỏi Lý Tự Uyển, hội hợp với mấy người Thụy Huy, Hà Minh Tước đang lo lắng chờ đợi bên ngoài. Mọi người vừa rời Vạn Dịch Trang, vừa nghe Hoa Linh Cơ khua tay múa chân kể chuyện!

"Khi đó ta có dũng có mưu! Vì cứu mọi người mà bất chấp an toàn cá nhân, ta điều khiển vỏ sò chuyên chở vượt năm ải, chém sáu tướng tránh né vô số kẻ tuần tra truy bắt trong Lý Tự Uyển, phán đoán chính xác vị trí thích hợp, khổ cực châm lửa..."

"Lúc đó ta chợt nảy sinh trực giác rằng chiếc giiường này có huyền cơ! Ta nắm chắc cơ hội, cảm nhận được cơ hội ngưng khí vào thời khác sinh tử. Dịch Việt Thăng không thể làm gì được ta, trợn trừng mắt nhìn ta tấn thăng thành Luyện Khí sĩ, cuối cùng bất lực giận dữ, xé đồ ta…"

"Ngay lúc đó ta chợt nảy ra một ý hay! Hét lớn: Tụt quần rồi! Thấy ngay Dịch Việt Thăng trần truồng nửa người, xấu hổ và giận dữ gần chết, dập đầu với ta rồi nói chịu phục liên tục! Cuối cùng bị ta thuyết phục, chủ động thu xếp cho cô nương đáng thương kia…”

Hà Minh Tước và mấy vị sư huynh sư tỷ không đi theo vào Lý Tự Uyển hào hứng vây quanh Hoa Linh Cơ: "Tiểu sư muội, muội thật lợi hại!"

“Ai da, ta thật hối hận vì không vào chung! Không thể tận mắt nhìn thấy tiểu sư muội thi triển thần uy, đúng là đáng tiếc mà!”

Tam sư huynh Thụy Huy cau mày, thấp giọng hỏi Sở Huyền Dịch: "Đại sư huynh, đều là thật à?"

Sở Huyền Dịch cúi đầu, xoa xoa sống mũi, rầu rĩ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, chỉ sợ khiến nha đầu kia mất mặt.

Y Duyệt và Bạch Mộng Lâm thì không ngừng cười khanh khách, như được trở lại thời thiếu nữ.

Hành Tham nghe không nổi nữa, khổ não nhắm mắt lại: "A di đà phật, a di đà phật…"

.....

“Đi rồi?”

“Đã rời khỏi trang.”

Dịch Việt Thăng nhìn đống đổ nát khắp nơi bằng vẻ mặt lạnh lùng hung ác, cúi đầu nhìn cái giường bị vỡ thành nhiều mảnh rồi đột nhiên đánh ra một chưởng khiến cái giường hóa thành bụi phấn.

"Ném cái thứ không có đầu óc đó vào hầm Vạn Ma. Phàm là thân quyến đều giết sạch!"

“Vâng!”

“Nữ hài kia thì đợi mấy hôm nữa không ai để ý rồi xử lý đi. Kẻ vô dụng thì nên biến thành bụi phấn!”

Quản sự nặng nề nói: "Vâng!"

Sau khi nhận được nhiều mệnh lệnh khác nhau, quản sự lui xuống.

Dịch Việt Thăng nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của mình, trước mắt như hiện ra cái bụng trắng nõn mềm mại.

Hắn nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay.

Tiếng thì thầm như âm thanh của Mộng Ma.

“Thiên phú… đúng là thứ bất công nhất trên thế gian…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.