Bạch Kỳ Trấn đang đi họp, nhưng điện thoại trong túi đang rung lên, anh đưa bàn tay xuống gầm bàn móc điện thoại ra nhìn, trên màn hình hiện ra hai chữ “Lưu Ly”, nhanh chóng nhấn nút tắt, tiếp tục nghe báo cáo.
Chỉ là rất nhanh sau đó điện thoại lại rung lên, một lần lại một lần, ám chỉ nếu anh không nhận điện thoại, cô sẽ kiên trì gọi tiếp. Khóe miệng Bạch Kỳ Trấn nhếch lên một cái, đây chính là biểu hiện mất kiên nhẫn của anh.
Anh cầm điện thoại, hơi khom người ra khỏi phòng họp nhận điện thoại, “Tìm tôi…” Vừa muốn hỏi cô chuyện gì, đã nghe tiếng khóc đứt quãng cùng tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia. Bạch Kỳ Trấn liền khẩn trương hỏi, “Lưu Ly, đã xảy ra chuyện gì?”
Nửa người Lưu Ly đều là máu, cả người run rẩy, chẳng biết tại sao, việc đầu tiên cô nghĩ tới chính là gọi điện thoại cho Bạch Kỳ Trấn, không biết chính mình đang khóc, dường như đã sợ đến mất đi cảm giác, giọng nói run run theo cơ thể “bí thư Bạch, máu, tất cả đều là máu, Tiểu Điểu bị ngất, làm thế nào…”
Tiểu Điểu? Bạch Kỳ Trấn vừa nghe giọng liền trầm đi hai phần, càng có chuyện càng trấn định đây chính là Trương Cảnh Trí dạy anh, “Các cô ở chỗ nào?
“Trường học.”
“Cô có bị thương không?
“Không có.”
“Tiểu Điểu gặp nguy hiểm không?”
Lưu Ly ngập ngừng một chút, lúc Bạch Kỳ Trấn nhắc tới, cổ họng nghẹn lại, sau đó thút thít nói, “……. Cũng không có.”
Bạch Kỳ Trấn thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đợi tôi ở trường học, tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-moi-tuc-gian/96259/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.