Bạch Kỳ Trấn nhìn Hoạt Tích Niên rời đi, quay người đi vào quầy rượu. Trong quán rượu rất nhiều người, những ánh đén xanh đỏ chập trờn, nam nữ kề vào tai nhau nói chuyện, tao nên không khí vô cùng mập mờ. Bồi bàn bận rộn tới lui, Bạch Kỳ Trấn đi ngang qua những người đó trực tiếp đi thẳng lên tầng ba, khi cửa thang máy vừa mở, Bạch Kỳ Trấn bị hai người áo đen ngăn lại.
Bạch Kỳ Trấn mặt không đổi sắc im lặng không nói.
Một lúc sao, một thanh âm lạnh lẽo từ trong phòng truyển ra, “Để anh ta vào.”
Hai người áo đen tránh ra, Bạch Kỳ Trấn đi vào. Không khí trong đây khác hoàn toàn so với ngoài kia, trong phòng trang trí chỉ có ba màu đen, trắng và xám (nguyên bản là bụi),phòng ngủ với phòng làm việc chỉ ngăn cách nhau bằng một tấm kiếng.
Nhìn qua tấm kính, Bạch Kỳ Trấn thấy Lưu Ly đang nằm trên giường, khóe mắt còn đọng lại nước, hình như cô mơ thấy gì mà mặt cứ nhíu lại, thỉnh thoảng lại chép chém miệng, như muốn nói gì đó.
“Tôi đem cô ấy về.”
“Bạch Kỳ Trấn, không phải lúc nào anh cũng có thể đưa cô ấy đi.”
“Lưu Khải, tôi có thề mang cô ấy đi một lần, cũng có thể mang cô ấy đi cả đời.” Bạch Kỳ Trấn nói xong nhanh chóng vào phòng ngủ, vẻ mặt không có biểu hiện gì gọi là tức giận mà là vô cùng tỉnh táo.
Lưu Khài giơ tay lên cản, từ nhỏ hắn được tôi luyện trong quân ngũ, muốn ngăn một thư sinh nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-moi-tuc-gian/3081708/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.