Long Hạo Hiên gắt gao ôm cô đặt vào trong lòng, kiên quyết thấp giọng nói: “Giai Giai, anh sẽ làm cho em thừa nhận bản thân là Diệp Giai.” Nói xong, bàn tay hắn xoa áo phía sau của cô, lặng lẽ dùng sức.
Diệp Giai kinh hô một tiếng, cảm giác lưng chợt lạnh, hổn hển trừng mắt liếc hắn, nhiên sau gắt gao đem thân thể lõa lồ của mình dán chặt vào hắn, không cho hắn nhìn đến cảnh xuân trước ngực của bản thân. Trong lòng hận nghiến răng, xú nam nhân này, cư nhiên dám lột quần áo của cô! Rất bực mình!
Nếu không phải là sợ hãi bọn quỷ Nhật Bản ngoài cửa vọt vào đến, cô đã sớm hô to, nhưng là… Hiện thời cô chỉ có thể ở dưới đáy lòng cấp bách hô : Nghị ca ca cứu mạng!
Long Hạo Hiên cúi đầu, nhìn thấy mấy ấn ký trên lưng của hắn kia, toàn thân rung run rẩy càng thêm lợi hại. Trái tim băng giá hai năm, rốt cục lại có thể sống lại.
“Diệp Giai, thật là em….” Long Hạo Hiên run giọng nói nhỏ nói, ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve mấy cái ấn ký hình rắn sau lưng Diệp Giai kia, đó là hai năm trước hắn tự tay dùng roi da in lại, từng đã, hắn không chỉ một lần nhìn mấy cái ấn ký này mà cảm thấy hối hận, lúc trước hắn quá tàn nhẫn với cô.
Hắn còn nhớ rõ lúc mà bản thân hắn dùng roi đánh nên người cô, miệng Diệp Giai hét ra khóc lóc xé nát tâm can, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-vi-thanh-nien/3237044/chuong-132.html