“Tôi căn bản là không có mật mã.” Mạc Lặc Nghị Phàm mặt không chút thay đổi đánh gãy lời nói của hắn: “Bởi vậy ông không cần lại phí lời.”
Y Xuyên Chính Hùng bị hắn nhắc nhở, khẽ động khóe môi cắn răng nói: “Xem ra ngài là không muốn cứu tính mệnh của quý phu nhân.” Nói xong âm lãnh nở nụ cười, hướng thủ hạ phía sau nói: “Đem Cameron tiên sinh mang đi ra ngoài, ta lo lắng ngài ấy tận mắt thấy bản thân phu nhân chết , sẽ không chịu nổi đả kích.”
Vừa nghe hắn nói như vậy, Morgan tiên sinh bị dọa đến mức ống quần giữ chặt Mạc Lặc Nghị Phàm, vội vàng mở miệng nói: “Không! Cameron tiên sinh! Cytheria đã bị mắc bệnh này 2 năm, cho dù có thuốc kéo dài cũng không thể quá được 3 năm. Nếu không có uống thuốc, nhiều nhất là ba ngày toàn thân sẽ thối rữa ra mà chểt…”
“Tôi nói lại lần nữa, tôi không có mật mã.” mặt Mạc Lặc Nghị Phàm âm trầm nhắc lại , trong lòng sớm đã bị dọa đến run rẩy không thôi. Nếu Lâm Duyệt thật sự bị loại bệnh này, như vậy? Hắn có thể làm sao bây giờ?
Bất quá, trước mắt tựa hồ hẳn là nên suy nghĩ thoát thân cái đã, lời nói của Y Xuyên Chính Hùng căn bản không thể tin, cho dù có mật mã, Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không tin tưởng theo lời nói mà thả bản thân mình.
“Như vậy, ta chỉ có thể sử thủ đoạn dụng cưỡng chế mở ra nó.” Y Xuyên Chính Hùng âm trầm nở nụ cười, coi như là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-vi-thanh-nien/3237043/chuong-131.html