“Nhưng là… Chẳng lẽ chị cứ chịu đựng như vậy sao?” Lâm Duyệt nhìn ra được, giờ phút này cô ấy nhất định rất khó chịu, nhìn cô ấy, vô lý do, nàng lại thấy đau lòng, lo lắng. Nàng đều hoài nghi bản thân có phải quá thiện lương rồi không!
Diệp Giai cũng không có tính tiếp tục nói đến chuyện không quan trọng này, ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêm cẩn nói: “Lâm Duyệt, cám ơn em giúp chị thấy được Mạc Lặc Nghị Phàm cùng tiểu Thư Tình, thật sự rất cảm kích em.”
“Không cần cảm kích em.” Lâm Duyệt cười cười nói: “Đáng tiếc, Mạc Lặc Nghị Phàm đã đi rồi, anh ấy không có nhìn thấy chị.”
“Từ từ đi, chị không nghĩ lập tức đi ra trước mặt anh ấy, khiến anh ấy không biết chọn ai.” Diệp Giai săn sóc nói: “Chị hi vọng có thể một chút một chút tiến vào nội tâm của anh ấy, làm cho anh ấy một lần nữa tiếp nhận chị, yêu chị. Bởi vì… Chị là thật sự thương anh ấy!”
Sau khi nhìn thấy Mạc Lặc Nghị Phàm bằng xương bằng thịt, cô càng thêm mê luyến đoạn tình cảm như mộng ảo khi có khi không kia, cô khát vọng ở những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời mình có thể một nhà đoàn tụ, có thể cảm giác được tình yêu thực sự của hắn.
“Được, em tin tưởng chị nhất định sẽ thành công.” Lâm Duyệt trừ bỏ nói những lời đó, không biết bản thân còn có thể lnói cái gì. Diệp Giai nguyên bản chính là vợ của Mạc Lặc Nghị Phàm, nàng muốn làm như thế nào, bản thân cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-vi-thanh-nien/3237028/chuong-116.html