“Được, cậu đi xuống đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm phân phó nói, nam tử gật đầu một cái lui đi ra ngoài.
Mạc Lặc Nghị Phàm trở lại phòng tắm, thay quần áo xong mới đi ra, vẫn như cũ kiên trì kế hoạch của chính mình nói: “Duyệt Duyệt, chúng ta cần phải trở về, tiểu Thư Tình một mình ở nhà.”
Hắn biết, chỉ cần nhắc tới tiểu Thư Tình, lòng Duyệt Duyệt sẽ đột nhiên nhuyễn xuống, sự tình gì cũng đều nguyện ý vì tiểu Thư Tình đi làm, nhìn ra được , nàng thực yêu nó.
“Cameron tiên sinh, ngài muốn dẫn Duyệt Duyệt nhà tôi đi đâu? Ngài không thể mang cậu ấy đi.” Lưu Tuyết vội la lên, mê luyến thì mê luyến, yêu thì yêu. Cuối cùng cũng phải tỉnh táo mới được.
“Về nhà” Mạc Lặc Nghị Phàm ngắn gọn nói.
“Nhà?” Lưu Tuyết nghi hoặc thấp giọng than một tiếng, lập tức ngẩng đầu nói: “Ngài không cần bắt Duyệt Duyệt đi, bắt cô ấy cũng vô dụng, căn bản cô ấy lấy không được vòng cổ nha.”
Cô không nghĩ tới là, người vẫn đuổi theo Lâm Duyệt muốn đòi lại vòng cổ cư nhiên lại là tổng tài Thụy Ca, hơn nữa xem Lâm Duyệt một bộ ủy khuất bộ dáng đã đủ biết cậu ấy cũng không muốn đi cùng với Mạc Lặc Nghị Phàm.
Lâm Duyệt cảm kích nhìn cô liếc mắt một cái, hít vào một hơi nói; “Cameron tiên sinh, anh trở về đi, tôi sẽ không đi theo anh.” Cho dù nàng đã bắt đầu dần dần yêu thương hắn, yêu thương tiểu Thư Tình, nhưng là nàng không thể cướp đoạt đi thứ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-vi-thanh-nien/3237001/chuong-89.html