Lâm Duyệt sửng sốt, ngẩng đầu, lại nhìn thấy trên lầu 9 Lưu Tuyết đamg vung chậu rửa chân, , cao hứng hướng bản thân vung tay, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng cô ấy cao hứng phấn chấn kêu gọi: “Lâm Duyệt, có đủ hay không? Không đủ ở chỗ này mình còn có một chậu!”
“Lưu Tuyết! Cậu đang làm cái gì!?” Lâm Duyệt hổn hển quát, lập tức xoay người nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm một người ướt sũng vô thố đứng ở tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Mình đang ở giúp cậu đuổi người nha.” Lưu Tuyết vẫn dùng thanh âm hưng phấn kia mà hét chói tai.
“Không cần cậu đuổi!” Lâm Duyệt mau khóc, đau lòng đứng trên mặt đất, kiễng mũi chân dùng góc áo lau đi bọt nước trên khuôn mặt khí suất của Mạc Lặc Nghị Phàm.
“Thiếu gia.” Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm một vị nam tử, cung kính đem khăn mặt đưa đến trước mặt Mạc Lặc Nghị Phàm. Khuôn mặt Mạc Lặc Nghị Phàm âm trầm cầm lấy khăn mặt , chà lau lung tung bọt nước trên mặt.
“Thực xin lỗi, tôi…” Lâm Duyệt áy náy đứng ở trước mặt hắn, nhìn quần áo hắn ướt đẫm, cân nhắc một chút nói: “Nếu không đi lên tắm một chút, nước này này… Ha ha, không sạch sẽ lắm.”
“Đáng chết, nước rửa em giữ lại để làm gì ? ” Mạc Lặc Nghị Phàm thấp rủa một tiếng, trừng mắt nhìn nàng nói.
“Lưu lại để dội toilet.” Lâm Duyệt nho nhỏ giọng nói, đúng vậy, nàng vốn là giữ lại để dùng đi toilet, nhưng là không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-vi-thanh-nien/3237000/chuong-88.html