“Tôi không chụp ảnh, cám ơn.” Mạc Lặc Nghị Phàm không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, nhìn khuôn mặt gian trá của nàng, nở nụ cười tà ác. Cánh tay duỗi ra, đem nàng vòng tiến vào trong lòng: “Trừ khi em chụp với anh.”
“Vậy. . . Không chụp thì thôi đi, hắc hắc. . . .” Lâm Duyệt xấu hổ cười, vẫn là không quen hắn đụng chạm, hắn ôm ấp, đặc biệt tại đây trước mặt bàn dân thiên hạ.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn ra tâm tư trong lòng của nàng, nụ cười gian ác trên mặt càng đậm, cúi đầu ở trên môi của nàng hôn một cái, nói: “Anh muốn em một lần nữa quen với anh, mặc kệ là làm cái gì đối với em.”
Khuôn mặt Lâm Duyệt hồng đến tận mang tai, nháy mắt đã bắt đầu nóng lên, nam nhân này thật sự không biết xấu hổ là gì, hôn nàng còn không tính, cư nhiên lại nói với nàng những câu ghê tởm như vậy!
Bàn tay ấm áp của Mạc Lặc Nghị Phàm đặt bên hông nàng, nhìn sự giận dữ đang từ từ dâng lên của nàng, thân mình hơi hơi rung động. Nàng không quen hắn đụng chạm, nhưng cũng không chán ghét.
“Ba ba, người ta còn muốn đi chỗ khác chơi nữa!” Bị bỏ mặc một bên tiểu Thư Tình giương giọng kháng cự nói, Lâm Duyệt cuống quít từ trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm đẩy đi ra, không được tự nhiên vừa ôm lấy tiểu Thư Tình liền trốn, ý đồ muốn thoát khỏi nam nhân phá hư này.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chằm chằm bóng dáng nàng hướng trong đám người bỏ chạy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-vi-thanh-nien/3236973/chuong-61.html