“Tôi không chụp ảnh, cám ơn.” Mạc Lặc Nghị Phàm không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, nhìn khuôn mặt gian trá của nàng, nở nụ cười tà ác. Cánh tay duỗi ra, đem nàng vòng tiến vào trong lòng: “Trừ khi em chụp với anh.”
“Vậy. . . Không chụp thì thôi đi, hắc hắc. . . .” Lâm Duyệt xấu hổ cười, vẫn là không quen hắn đụng chạm, hắn ôm ấp, đặc biệt tại đây trước mặt bàn dân thiên hạ.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn ra tâm tư trong lòng của nàng, nụ cười gian ác trên mặt càng đậm, cúi đầu ở trên môi của nàng hôn một cái, nói: “Anh muốn em một lần nữa quen với anh, mặc kệ là làm cái gì đối với em.”
Khuôn mặt Lâm Duyệt hồng đến tận mang tai, nháy mắt đã bắt đầu nóng lên, nam nhân này thật sự không biết xấu hổ là gì, hôn nàng còn không tính, cư nhiên lại nói với nàng những câu ghê tởm như vậy!
Bàn tay ấm áp của Mạc Lặc Nghị Phàm đặt bên hông nàng, nhìn sự giận dữ đang từ từ dâng lên của nàng, thân mình hơi hơi rung động. Nàng không quen hắn đụng chạm, nhưng cũng không chán ghét.
“Ba ba, người ta còn muốn đi chỗ khác chơi nữa!” Bị bỏ mặc một bên tiểu Thư Tình giương giọng kháng cự nói, Lâm Duyệt cuống quít từ trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm đẩy đi ra, không được tự nhiên vừa ôm lấy tiểu Thư Tình liền trốn, ý đồ muốn thoát khỏi nam nhân phá hư này.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chằm chằm bóng dáng nàng hướng trong đám người bỏ chạy, khẽ cười một tiếng đi theo, mặc kệ nàng có nhớ hắn hay không, hắn đều vẫn thích nàng.
Chơi rất nhiều trò chơi, Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình lại nhớ tới thời khắc ham chơi điên cuồng. Mà Mạc Lặc Nghị Phàm , chẳng qua là đi theo các nàng, bảo vệ các nàng, sợ chỉ một sơ suất nhỏ liền đem các nàng đánh mất. Dù sao, hắn đã tìm hơn hai năm, nghĩ không muốn lại tìm nữa.
Đứng ở bên ngoài rào chắn, ánh mắt Mạc Lặc Nghị Phàm từ đầu đến cuối đều dừng ở trên người Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình, sau khi chơi tận hứng Lâm Duyệt hướng Mạc Lặc Nghị Phàm ngoắc ngoắc tay, sau đó quay về cho hắn một nụ cười thản nhiên.
“Anh đẹp trai, phiền anh giúp chúng tôi chụp một kiẻu ảnh có được không?” Phía sau truyền đến một giọng nữ ngọt ngào, Mạc Lặc Nghị Phàm quay lại, hai người cười yếu ớt thẹn thùng, hai cô gái xinh đẹp như hoa chính là đang nhìn hắn.
Trong đó một cô gái cầm máy ảnh trong tay đưa tới trước mắt Mạc Lặc Nghị Phàm, một mặt nhìn hắn chờ đợi. Dùng phương thức này để tiếp cận soái ca có vẻ hơi vô duyên, nhưng cũng rất hữu hiệu!
Mạc Lặc Nghị Phàm dường như đối với những nữ nhân háo sắc như thế này sớm đã miễn dịch, nên ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái với hai khuôn mặt xinh đẹp đang cười tươi rói kia, giơ tay chuẩn bị cầm lấy máy ảnh từ tay đối phương . Máy ảnh đột nhiên bị một bàn tay từ phía sau đoạt lấy. . . .
“Tôi đến đây! Tôi chụp ảnh kỹ thuật so với anh ấy giỏi hơn!” Lâm Duyệt lớn tiếng nói, đem tiểu Thư Tình hướng trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm đẩy vào, cố ý đề cao âm lượng nói: “Bảo bối, để ba ba ôm con nha!”
Tiểu Thư Tình vô cùng hợp tác mà gật đầu, dang hai tay ôm cổ Mạc Lặc Nghị Phàm, ngọt chết ruồi nói: “Mẹ ôm xong tới ba ba ôm, yêu ba ba!”
Hai mỹ nữ sửng sốt, tựa hồ thật không ngờ là Mạc Lặc Nghị Phàm đã có vợ con, hai trái tim nhất thời nát vụn, vô cùng thất vọng.
Lâm Duyệt nhìn tiểu Thư Tình vụng trộm giơ ngón tay cái lên, cười gian chuyển hướng hai cô gái xinh đẹp, ra vẻ mềm mại nói: “Hai vị không phải là muốn chụp ảnh sao? Đến đây đi, kỹ thuật chụp ảnh của tôi rất tuyệt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]