“Duyệt Duyệt, bọn họ……bọn họ…..là tới tìm tớ sao?” Thân mình Lưu Tuyết kinh sợ, lắp bắp nhìn hai gã đàn ông.
Hai người đàn ông đứng trước mặt Lâm Duyệt thì dừng lại, không chờ Lâm Duyệt kinh ngạc mà phản ứng lại, cúi mình chào nàng, cung kính mở miệng nói:
“Xin chào thiếu phu nhân, thiếu gia bảo chúng ta tới đón người về nhà”
Thanh âm “xôn xao” nhiều hơn từ các bạn trong lớp thoát ra, Lâm Duyệt lại cả kinh tròng mắt sắp rớt xuống đất, cứng họng nói:
“Các ngươi….các ngươi từ bệnh viện tâm thần nào chạy tới? Ha ha…..Nơi này là trường học……ha ha….”
“Thiếu phu nhân, chúng ta là được thiếu gia phái tới đón người về nhà” Một người mặt nghiêm túc nói, nửa điểm cũng không giống như đang đùa.
“Các ngươi……thiếu gia các ngươi là ai vậy?”
“Mạc Lặc Nghị Phàm? Cameron”
Lâm Duyệt xin sự giúp đỡ nhìn về phía giáo viên trên bục giảng, mang theo khóc lóc, nức nở nói:
“Cô ơi, bọn họ…….bọn họ đùa bỡn con cái nhà lành” Cái gì thiếu phu nhân, cái gì Mạc Lặc Nghị Phàm, cô hoàn toàn không biết.
Giáo viên rốt cuộc trên bục giảng đi xuống dưới, cười ha ha nói:
“Các vị tiên sinh, thật xin lỗi, chúng tôi đang ở trên lớp, cũng không thể để các ngươi….”
“Thiếu phu nhân, xin theo chúng tôi trở về đi” Giọng nói người đàn ông nhẹ đi không ít, gần như là cầu xin, mệnh lệnh thiếu gia, bọn họ không thể không làm tốt nha!
“Các anh nhận sai người rồi, tôi không là thiếu phu nhân gì cả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-vi-thanh-nien/3236921/chuong-8.html