“Duyệt Duyệt, bọn họ……bọn họ…..là tới tìm tớ sao?” Thân mình Lưu Tuyết kinh sợ, lắp bắp nhìn hai gã đàn ông.
Hai người đàn ông đứng trước mặt Lâm Duyệt thì dừng lại, không chờ Lâm Duyệt kinh ngạc mà phản ứng lại, cúi mình chào nàng, cung kính mở miệng nói:
“Xin chào thiếu phu nhân, thiếu gia bảo chúng ta tới đón người về nhà”
Thanh âm “xôn xao” nhiều hơn từ các bạn trong lớp thoát ra, Lâm Duyệt lại cả kinh tròng mắt sắp rớt xuống đất, cứng họng nói:
“Các ngươi….các ngươi từ bệnh viện tâm thần nào chạy tới? Ha ha…..Nơi này là trường học……ha ha….”
“Thiếu phu nhân, chúng ta là được thiếu gia phái tới đón người về nhà” Một người mặt nghiêm túc nói, nửa điểm cũng không giống như đang đùa.
“Các ngươi……thiếu gia các ngươi là ai vậy?”
“Mạc Lặc Nghị Phàm? Cameron”
Lâm Duyệt xin sự giúp đỡ nhìn về phía giáo viên trên bục giảng, mang theo khóc lóc, nức nở nói:
“Cô ơi, bọn họ…….bọn họ đùa bỡn con cái nhà lành” Cái gì thiếu phu nhân, cái gì Mạc Lặc Nghị Phàm, cô hoàn toàn không biết.
Giáo viên rốt cuộc trên bục giảng đi xuống dưới, cười ha ha nói:
“Các vị tiên sinh, thật xin lỗi, chúng tôi đang ở trên lớp, cũng không thể để các ngươi….”
“Thiếu phu nhân, xin theo chúng tôi trở về đi” Giọng nói người đàn ông nhẹ đi không ít, gần như là cầu xin, mệnh lệnh thiếu gia, bọn họ không thể không làm tốt nha!
“Các anh nhận sai người rồi, tôi không là thiếu phu nhân gì cả, tôi là một học sinh trung học nghèo đến nỗi trả không nổi tiền học phí, cảm ơn!” Lâm Duyệt không thể không làm sáng tỏ nói, thật là kỳ quái, tìm thiếu phu nhân lại đến trường trung học tìm.
Nghịch ngợm cười, lại nhìn qua hai gã đàn ông nói
“Ta nghĩ các ngươi đi nhầm trường rồi, hắn là nên đến nhà trẻ tìm. Ra cửa quẹo trái, mau đi đi, thiếu phu nhân các người đang chờ các người đấy?”.
Xung quanh đều vang lên một trận cười, Lâm Duyệt cũng cười đến nghiêng trái nghiêng phải, bốn người đàn ông trước mặt vẫn như cũ một mặt nghiêm túc. Bọn họ sao không cười chứ? Không có một chút tế bào hài hước, cô ở trong lòng lẩm bẩm.
“Thiếu phu nhân nhà chúng ta tên là Cytheria – Morgan, tên tiếng Trung là Lâm Duyệt” Một người không cười, cũng không giận, nhẫn nại giải thích.
Lâm Duyệt lại sửng sốt, đúng vậy, hai tên trên đều là của cô, nhưng là nàng làm sao có thể là thiếu phu nhân của bọn hắn? Cô mới chỉ biết thầm mến người khác, ngay cả bạn trai không có quá, là cô gái ngây thơ nha.
“Thiếu phu nhân, mời” Người đàn ông làm một tư thế lễ phép đối với cô.
Lâm Duyệt theo bản năng lui về phía sau vài bước, lắc đầu, bon họ nhất định lấy cách này đến bắt cô đi, cô mới không cần làm theo bọn họ. Nói thiếu phu nhân cái gì, có khi muốn đem nàng bán đi nơi nào làm “gái” (LL: tỷ này tưởng tượng quá nhiều….ha ha…)
Nhưng cô không có đắc tội với ai nha? Duy nhất có nợ cũng chỉ có chủ cho thuê nhà, chẳng lẽ là hắn? Không đợi cô nghĩ ra nguyên nhân gì, hai người đàn ông đột nhiên tiến lên vài bước, mỗi người một bên đem cô giũ lại, nói nhẹ:
“Thật xin lỗi thiếu phu nhân” rồi đem cô hướng cửa phòng học đi đến.
Lâm Duyệt ở lớp học bị đưa đi, vừa giãy dụa vừa la hét
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]