Một tháng sau.
Một tháng qua này sóng yên biển lặng, chủ cho thuê nhà không đến đòi nợ, Lưu Tuyết nghĩ đúng là ông ta sinh lòng từ bi, chuyện vòng cổ đã sớm bị lãng quên.
Lâm Duyệt suốt ngày ở trường và công ty, chạy đi chạy lại hai nơi, lại không có tâm tư chú ý chủ nhà đột nhiên thay đổi thái độ.
Thời tiết đầu hè có chút nóng, ánh mặt trời màu vàng bao phủ khắp trường trung học, hết sức hài hòa. Giọng đọc sách từ các cửa sổ truyền ra, ồn ào, lại làm cho người ta nghe mà cảm thấy thoải mái.
Một chiếc xe hơi đen cao cấp chậm rãi dừng ở cửa trường học, bốn cửa xe đồng thời mở, bốn người đàn ông cùng đi ra, trang phục giống nhau, chiều cao như nhau, còn có khuôn mặt lạnh cũng giống nhau.
Thậm chí bước chân dài ngắn cũng giống nhau, vững vàng hướng cổng trường đến.
Bên trong một phòng học, Lâm Duyệt lo lắng
“Sớm biết là những lời giảng này vô nghĩa, tớ sẽ không đến đây”
“Nhỏ giọng chút, bị giáo viên nghe được, mắng cho cậu chịu không nổi” Lưu Tuyết cảnh cáo nhắc nhở, tuy rằng cô cũng hiểu được rất nhàm chán, rất muốn ngủ.
Đứng trên bục giảng là một cô giáo ước chừng bốn mươi tuổi, chính là giáo viên chủ nhiệm lớp của cô, dường như cảm giác có chút lo lắng. Đẩy gọng kính lạnh lùng nói:
“Mọi người đừng tưởng rằng hôm nay tôi giảng giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-vi-thanh-nien/3236920/chuong-7.html