Đứng trước cổng Tòa án nhân dân, tôi như đờ đẫn hồi lâu. Một bên bế Bo, một bên nắm chặt tay Thúy, nhịp tim đập liên hồi làm tôi càng thêm hồi hộp. Những hy vọng trong tôi cứ mỗi lúc lại tan thành từng mảnh như những mảng băng trôi tan chảy dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời. Tôi sẽ còn chút cơ hội gì đó để giữ lại con của tôi chứ? Chính tôi cũng không biết, nhưng tôi lại không dám nói lên điều đó cho bất kỳ ai, kể cả Thúy.
“Sao tay mày lạnh thế? Lo lắm à?” Thúy quan tâm hỏi.
“Không có gì, chỉ là hồi hộp.” Tôi nói mà không rời mắt khỏi biểu tượng của tòa án nhân dân được đặt trên cao kia.
“Hồi hộp gì chứ! Sẽ qua thôi, mọi chuyện đều sẽ qua, chúng ta sẽ vui vẻ về nhà cùng Bo, phải không Bo?” Thúy vẫn vui vẻ trấn an tôi và đùa giỡn với Bo vì nó không hề biết những chuyện đã xảy ra với tôi.
“Ừ, mọi chuyện đều sẽ qua.”
“Sẽ qua nhưng vấn đề là nó qua đi như thế nào và kết quả như thế nào.”
Tôi quay sang nhìn, người nói ra câu đó đương nhiên không phải Thúy, là Cường. Cường đứng bên cạnh Thúy và nhìn qua tôi. Vẫn là đôi mắt chứa đựng hàng nghìn ẩn ý mà tôi không thể nào hiểu được, nhưng rõ ràng anh đã biết điều gì đó hoặc là đã biết tất cả.
“Cậu đến rồi sao? Còn ông chủ của cậu đâu?” Thúy cố ý nói bằng giọng mỉa mai.
Cường không lấy đó làm giận mà chỉ cúi đầu cười và trả lời: “Thúy vẫn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-trinh-trang/536657/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.