🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tôi xúc động nắm lấy bàn tay chắc nịch đầy những vết chai sạn của bố. Bàn tay này đã từng ôm ấp hai chị em tôi mỗi khi bố đi xa trở về, cũng chính đôi tay này đã vất vả làm lụng để kiếm từng đồng tiền nuôi hai chị em ăn học. Tôi nợ bố mẹ nhiều quá, nợ một cuộc đời, nợ những giọt mồ hôi nước mắt, nợ tình yêu thương, nợ sự chăm sóc lo lắng, nợ cả những vất vả mỗi ngày, nợ nhiều, nhiều lắm. Thế mà đến giờ tôi vẫn chưa thể làm được gì cho bố mẹ tôi, vẫn cứ loay hoay tìm con đường đi đúng đắn cho mình, và giờ lại bị mang một niềm oan khuất khó nói. Làm sao tôi dám nói ra, làm sao tôi nỡ để bố mẹ tôi phải lo lắng vì tôi thêm nữa, bố mẹ đã chịu đựng đủ rồi. Tôi không muốn bố mẹ tôi vướng vào chuyện của tôi để bị người ta dùng những lời lẽ không ra gì làm tổn thương, tôi sẽ đau lòng lắm.

“Bố, con yêu bố!” Tôi thốt ra một câu mà tôi đã từng muốn nói từ rất lâu mà chưa có cơ hội.

Bố nở một nụ cười mãn nguyện, như một loại tự hào nào đó của bố về đứa con gái vô dụng này. Nụ cười của bố làm tôi nhìn rõ hơn những nếp nhăn quanh khóe miệng, vết chân chim hằn sâu nơi đôi mắt cũng tố cáo tuổi tác cùng nỗi vất vả của một đời người.

“Bố cũng vậy, bố yêu cả gia đình mình.”

Tôi nhào đến ôm chặt lấy bố, áp mặt vào lồng ngực rộng và ấm của bố. Bố cũng ôm

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-trinh-trang/536656/chuong-41.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.