“Sau này, anh đừng đề cập tới chuyện này nữa, ông chủ và người làm không thể có bất cứ tình cảm gì hơn đâu.”
Cô nói xong, lách qua người anh, nhưng lại vấp phải miếng thảm dưới sàn nhà, cả người cô chao đảo, ngã xuống đất.
Trời vẫn tối om.
“Á.” Cô hét toáng lên.
“Lục Mỹ Đình, em không sao chứ?” Cố Thiên Sơn ngồi thụp xuống bên cạnh cô, anh choàng tay, đỡ cô dậy.
“Á, chân tôi đau quá, tôi không đứng dậy được.”
Cô không thể đứng thẳng lên được, tình hình quá bất ngờ, lại cúp điện.
“Cô ngồi đây đi, tôi đi lấy pin, sẽ nhanh chóng quay lại thôi, chờ tôi một lát.”
Cố Thiên Sơn nhăn mặt, dò dẫm trong bóng tối đi lấy đèn pin.
Tít.
Ánh sáng hướng về phía cô, anh đặt đèn pin lên bàn.
“Mỹ Đình, chân cô đau thế nào.”
Lục Mỹ Đình nhăn mặt, cô xoa chân:
“Đau lắm, hình như tôi bị trật khớp rồi.”
Cố Thiên Sơn đi lấy hộp sơ cứu vết thương, từng bước đi đều rất gấp, bây giờ đã khuya nên mọi người đều đã ngủ say giấc.
“Đây, đưa chân ra đi, tôi băng bó lại cho.”
Anh nhẹ nhàng cầm lấy chân cô, vặn nhẹ cho nó về vị trí, cô rên lên khe khẽ:
“Đau quá.”
“Ráng một xíu đi, làm vậy mới nhanh khỏi.” Anh dùng dầu nóng bôi vào chân cô, từng cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng.
Anh cẩn thận băng bó cho cô.
“Xong rồi để tôi đưa cô về phòng.”
Cố Thiên Sơn choàng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-hop-dong-cua-con-gai-toi/3000074/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.