Chương trước
Chương sau
Lục Mỹ Đình thấy ánh mắt cương quyết của Cố Thiên Sơn thì có chút rung động.

Anh nói đúng!

Cô quả thực có tình cảm với anh, mà bản thân anh…

Cô không không chắc Cố Thiên Sơn với mình thực sự là có tình cảm hay chỉ là… như những người phụ nữ khác.

“Tôi nghĩ rằng… Không ổn.”

Lục Mỹ Đình có chút bất an.

Nhiều lần, cô nhìn thấy Cố Thiên Sơn đưa phụ nữ về nhà, cũng nhiều lần, Tiểu Bối đã kể cho cô nghe về chuyện Cố Thiên Sơn cùng nhiều người phụ nữ không phải mẹ của bé.

Liệu cô có là ngoại lệ hay cũng chỉ là một trong những người đó.

“Nếu tôi đồng ý, chẳng khác nào tôi thực sự là tình nhân của anh cả.”

“Chưa kể…”

Lục Mỹ Đình ấp úng.

Dù sao chuyện Cố Thiên Sơn có nhiều người phụ nữ bên ngoài, cô không chắc bản thân có thể giữ được anh.

“Em lo lắng điều gì?”

Cố Thiên Sơn nghe ra sự do dự của cô.

Cảm giác có chút không vui!

Từ lâu rồi anh cũng không còn cảm giác như thế này, từ khi Lục Mỹ Đình xuất hiện, anh cảm nhận được cảm giác của anh đối với cô khác biệt so với những người khác.

“Tôi không quan tâm những thứ khác, điều tôi quan tâm là em!”

Anh nhíu mày, nói bằng giọng trầm với Lục Mỹ Đình.

Cảm giác áp bức khiến cô phải lùi lại.

Ánh mắt cô không dám nhìn thẳng dù không có anh trước mặt.

Dù Lục Mỹ Đình thực sự có tình cảm với anh, nhưng cô lại rất mâu thuẫn, cô không muốn mình thực sự là tình nhân của một kẻ giàu có.

“Nếu tôi thực sự muốn em là tình nhân của tôi, thì tôi có hàng vạn cách, đừng nói là bức ép là cưỡng ép, là thủ đoạn. Tôi chính là tôn trọng em.”

Từng câu từng chữ như ép bức Lục Mỹ Đình.

Cố Thiên Sơn quả thực không muốn ép cô, mà thứ anh quan tâm chính là tình cảm của cô.

“Nhưng…”

Lục Mỹ Đình lúng túng, ánh mắt tránh né.

Cả người cô như bị bức ép đến mềm nhũn.

“Em là sợ tôi? Hay sợ… không cưỡng lại tôi.”

Giọng nói càng trầm hơn, hô hấp như sâu hơn.

“Tôi… không…”

Lục Mỹ Đình hơi suy nghĩ.

“Dù là gì… anh về rồi nói sau.”

Cũng không cho Cố Thiên Sơn có cơ hội nói gì, cô cúp máy.

Lòng cô vô cùng sợ hãi, sợ tới một lúc nào đó cô không còn ở bên Tiểu Bối.

Con bé nói đúng, cô không phải mẹ bé, cô cũng không thể…

Trong lòng cô vô cùng bất an.

Sáng hôm sau,

Tiểu Bối vẻ mặt không mấy vui vẻ, dù cô đã chuẩn bị đầy đủ đồ cho Tiểu Bối, nhưng cô bé vẫn không muốn đi học.

“Con không muốn…”

Lục Mỹ Đình có chút bất lực.

“Chúng ta vẫn nên đến trường. Dù sao thì…”

Cô cũng không biết nói tiếp thế nào.

“Đến đó, họ nói Tiểu Bối không có mẹ, Tiểu Bối không thích… cô không phải mẹ Tiểu Bối.”

Giọng nói tức giận nhỏ bé của Tiểu Bối như đâm vào tim cô.

“Nhưng không thể vì vậy mà không đi học.”

Lục Mỹ Đình cố gắng kìm nước mắt mà nói.

“Họ nói cô là tình nhân của bố, đúng không cô Mỹ Đình?”

Ánh mắt ngập nước của Tiểu Bối, cùng hai chữ “tình nhân” như đâm vào tim cô.

“Không phải!”

Lục Mỹ Định cứng rắn lắc đầu.

Ánh mắt Tiểu Bối ngây thơ tròn xoe nhìn cô như chờ đợi.

“Vậy cô là gì của cháu và bố?”

Nghe tới đây, Lục Mỹ Đình im lặng, không biết phải nói sao cho đúng.

“Cô Mỹ Đình chính là mẹ của con!”

Giọng nói có chút bá đạo, nhưng mang chút sủng nịnh vang lên.

Cả Lục Mỹ Đình cùng Tiểu Bối xoay người, đã thấy dáng người cao lớn đứng ở sau.

Đêm hôm qua, sau khi Mỹ Đình cúp máy đã tắt luôn liên lạc.

Anh gọi thế nào cũng không được, đành sắp xếp công việc bay về ngay sáng sớm nay.

Thực ra anh tới rồi, nhưng thấy câu hỏi kia của Tiểu Bối, trong lòng âm thầm quyết tâm.

Quả thật, đứa bé này không thể không có mẹ.

“Lục Mỹ Đình, em có thể làm vợ của anh, làm mẹ của Tiểu Bối không?”

Anh tiến đến gần Lục Mỹ Đình, ánh mắt kiên định nói.

Tiểu Bối thấy bố về thì vô cùng vui vẻ chạy nhào tới.

“Bố… Bố về rồi.”

“Tiểu Bối ngoan!”

Cố Thiên Sơn giang tay ôm lấy con gái bé nhỏ của mình.

“Cô Mỹ Đình, cô là mẹ Tiểu Bối nhé.”

Ánh mắt Tiểu Bối phát sáng.

“Cô…”

Lục Mỹ Đình vốn định từ chối, nhưng lời vừa tới miệng thì lại nuốt vào.

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Cố Thiên Sơn, lại nhìn thấy sự chờ mong trên gương mặt bé nhỏ của Tiểu Bối.

“Cô chính là mẹ Tiểu Bối! Chỉ cần Tiểu Bối đi học là được.”

Lục Mỹ Đình cũng đồng ý.

Dù sao đứa bé này quá đỗi mỏng manh, thực sự cô bé cần mẹ.

“Cảm ơn em.”

“Mẹ! Con có mẹ rồi, con sẽ nói với bọn họ con có mẹ. Bọn họ sẽ không nói xấu mẹ cùng Tiểu Bối nữa.”

Tiểu Bối vui vẻ.

Đôi chân nhỏ bé nhảy khỏi người bố, kéo theo chiếc cặp.

“Đúng! Bố và mẹ đưa con đi học. Dù sao cũng phải cho họ biết, bắt nạt Tiểu Bối sẽ có hậu quả gì.”

Cố Thiên Sơn nói đến đây nhìn Lục Mỹ Đình.

Cô hơi giật mình, đây là muốn mình cùng đi?

Vậy là công khai mối quan hệ này sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.