*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi về nhà, Lục Phán Phán tắm rửa một cái, thay quần áo rồi xuống lầu ăn cơm.
Chạng vạng tối, trời lại mưa thêm một trận, trong không khí tràn ngập hương cỏ cây ướt át, Lục Phán Phán vừa đi bên đường vừa gọi điện thoại cho Hứa Mạn Nghiên.
“Bác sĩ nói thế nào? Không để lại di chứng gì chứ?”
“Không có chuyện gì lớn, tớ có phải vận động viên đâu, có thể ảnh hưởng cái gì?” Hứa Mạn Nghiên ngáp một cái, “Chỉ là ngày nào cũng nằm trên giường hơi nhàm chán.”
Lục Phán Phán nói: “Vậy cậu về nước đi!”
“Thế cũng không được.” Hứa Mạn Nghiên nói, “Tớ mà ôm bộ dáng này về nhà chẳng phải là chạy không nổi nữa sao?”
Lục Phán Phán nhìn trời, mặt ủ mày chau.
“Cậu cứ như vậy cũng không phải cách, cũng không thể cả đời cứ trốn ở nước ngoài được?”
“Bây giờ mà về nhà, khẳng định sẽ bị ba mẹ tớ bắt lấy chồng.” Hứa Mạn Nghiên nói, “Chờ tớ có bạn trai, ổn định, tớ liền về nhà ngay, đến lúc đó ngả bài với ba mẹ.”
Nói xong, cô nàng lại bổ sung: “Tớ thà gả cho một cậu nhóc nghèo cũng nhất quyết không gả cho cái đám giàu xổi ngốc nghếch đó.”
“Cậu……”
Lục Phán Phán còn muốn nói gì đó, Hứa Mạn Nghiên đã vội vã muốn cúp điện thoại: “Nói thế đã, tớ đi chơi game đây.”
Lục Phán Phán: “……”
Cúp điện thoại, Lục Phán Phán đã đi ra đến ngoài tiểu khu, đi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-mau-tinh-lai-di/1737822/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.