Lục Phán Phán ở trong văn phòng của Ngô Lộc nói chuyện thật lâu, ngoài cửa, một đám cầu thủ, người ngồi người đứng, lỗ tai dán trên ván cửa, ý đồ nghe lén bọn họ đang nói gì.
Ước chừng nửa giờ sau, cửa mở ra, Lục Phán Phán và Ngô Lộc cùng nhau đi ra, mấy cầu thủ nghe lén không tránh không né, mà dùng ánh mắt đề phòng quét qua cô.
Lục Phán Phán, cựu quản lý đội bóng chuyền trường đại học Khánh Dương.
Cái danh ấy đại biểu cho việc cô đã từng đứng đối lập với đội bóng này.
Nhưng Lục Phán Phán cùng Ngô Lộc sắc mặt ai nấy đều bình thản, hai người ở cửa tạm biệt, bình thường đến không thể bình thường hơn, nhìn không ra bất kỳ dấu vết gì, chỉ có hai cầu thủ mang theo ánh mắt thiếu thiện chí đánh giá cô.
Ngô Lộc vừa trở lại văn phòng, La Duy cùng Tiếu Trạch Khải liền theo vào.
La Duy: “Lộc Lộc, vừa rồi quản lý bên Khánh Dương cùng anh nói cái gì đấy? Có phải cáo trạng không?”
Tiếu Trạch Khải: “Huấn luyện viên, người đừng nghe cô ấy, ngày hôm qua thật sự là người của Khánh Dương khinh người quá đáng bọn em mới động thủ, bọn em biết sai rồi, nhưng mà người đừng nghe cô gái kia thêm mắm thêm muối, ngày hôm qua chính là cô ấy che chở người của Khánh Dương, bằng không bọn em……”
“Được rồi.” Ngô Lộc cười tủm tỉm lên tiếng đánh gãy lời bọn họ, “Từ nay về sau, cô ấy chính là quản lý đội bóng chúng ta.”
La Duy: “……?”
Tiếu Trạch Khải: “…… Điên rồi?”
Ngô Lộc: “Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-mau-tinh-lai-di/162056/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.