Edit: Lăng Mộ Tuyết
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy một lúc lâu, Tô Ly đột nhiên nhíu mày: "Vì sao anh không nhìn thấy em?"
Hạ Minh Y nhìn về phía đèn thủy tinh trên trần nhà, trong nháy mắt thân thể cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục: "Bởi vì bây giờ là buổi tối! Bác sĩ nói anh ngủ say lâu quá, sẽ không thích ứng với bên ngoài, ngộ nhỡ tỉnh lại vào buổi tối, ánh đèn quá chói mắt sẽ không tốt, cho nên từ khi anh bắt đầu có ý thức, mỗi lúc trời tối em đều tắt đèn đi."
Trong thời gian ngắn như vậy, nàng nhanh chóng lập ra một lý do, vì sợ lời nói dối bị vạch trần, nàng lại vẫn tiếp tục nói: "Khả năng anh vẫn phải thích ứng vài ngày, gian phòng bệnh này tốt hơn, sau này ban ngày em cũng sẽ không vạch màn. Qua một thời gian ngắn thì tốt rồi."
Tô Ly nháy nháy mắt nói: "A.... Như vậy!" Giọn điệu nghe không rõ vui buồn.
Anh vừa dứt lời, Cẩn Hoành đã đi nhanh đến, vui mừng hỏi: "Có phải A Tô tỉnh dậy hay không?"
Hạ Minh Y nói: "Đúng vậy! A Ly thật sự đã tỉnh lại rồi." Vừa vươn tay chỉ chỉ vào vị trí ánh mắt.
Thần sắc Cẩn Hoành thay đổi, gật gật đầu.
"A Tô, em cảm thấy thế nào?"
"Khá tốt."
"A Ly, anh chờ một lát, chúng ta đi mời bác sĩ tới." Hạ Minh Y hôn một cái trên mặt anh, lôi kéo Cẩn Hoành ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.
Trong phòng bệnh, Tô Ly giơ tay lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-manh-la-thien-hau/3047110/chuong-60-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.