Cô yêu anh, một tình yêu sâu đậm suốt mười năm trời. Cô luôn muốn được nhìn ngắm anh, được ở cạnh anh. Cô ước mình là đôi mắt của anh, vì cô có thể cùng anh ngắm nhìn cả thế giới. Cô ước mình là trái tim của anh, vì anh sẽ không thể sống nếu như không có trái tim. Tình yêu này tồn tại ở trong trái tim cô, dường như là đã thấm sâu vào trong máu, nhẹ nhàng, thuần khiết và lưu giữ đầy những thâm tình bất diệt.
Anh đối với cô cũng chính là một lòng một dạ muốn hướng tới. Anh muốn mình là người duy nhất mà cô yêu thương cho đến hết cuộc đời này. Dù cho phía trước là bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu gian khổ, anh vẫn muốn nắm chặt lấy tay cô, cùng cô vượt qua nó, giống như một cậu chim hải âu muốn bay qua đại dương rộng lớn. Anh cần cô. Đối với anh, ở cạnh cô chưa bao giờ là đủ. Có phải là do anh quá tham lam hay không? Tham lam thì đã sao? Không sao! Anh mặc kệ! Anh chỉ tham lam sự ngọt ngào mê luyến chỉ có một mình cô mang lại. Đời người, liệu có thể sống được cả trăm năm? Anh và cô không cần biết là bao lâu, họ chỉ biết, cho đến khi răng long đầu bạc, cho đến khi trút xuống hơi thở cuối cùng vẫn sẽ mãi bên nhau.