Xung quanh rất tĩnh mịch. Tạ Cẩn Tri cảm nhận được ánh nắng ấm áp và khô ráo chiếu lên người mình. Mùi thơm nhẹ nhàng của trang giấy và đồ gỗbay vào mũi cô. Ở đâu đó có tiếng thì thầm trò chuyện nhưng không rõràng, tựa như vô vàn làn sóng nước đan xen tràn vào tai cô.
CẩnTri liền mở mắt, sóng nước lập tức tan biến. Ánh mặt trời rọi qua cửasổ, giá sách thẳng hàng ngay lối, còn cô đang ngồi sau bàn làm việc, gối đầu lên cánh tay. Trang Xung ngồi ở vị trí của mình, cắm mặt vào máytính. Nhiễm Dư đứng tựa vào bàn của anh ta, cười nói vui vẻ. Phát hiệnCẩn Tri đã tỉnh dậy, cô liền quay đầu về bên này: “Trước giờ không biếtcậu ngủ tốt thế, nằm úp mặt xuống bàn cũng có thể ngủ ngon lành. Mìnhphục cậu quá đi!”
Giọng Nhiễm Dư vang vang trong gian phòng rộng lớn. Ba người vẫn ở trạng thái yên bình và ấm áp như bao ngày tháng trước kia
Cẩn Tri lập tức ngồi thẳng người, giơ tay véo má mình. Ôi, đau quá!
Chuyện này là thế nào?
Nhiễm Dư phì cười, nói với Trang Xung: “Hiếm có dịp được chứng kiến cậu ấy có hành động khôi hài thế kia.” Trang Xung cũng ngẩng đầu, cười tủm tỉm.Biểu hiện của họ vô cùng sinh động, khiến Cẩn Tri cảm thấy hoàn cảnhxung quanh càng trở nên chân thực.
Cô lại đưa mắt về mấy chiếc xe đẩy ở góc tường. Chúng đứng yên một chỗ, không hề có dấu hiệu “nổiđiên”. Trong căn phòng bên cạnh, máy chủ vẫn hoạt động bình thường.Dường như, sự việc xảy ra trước đó chỉ là “giấc mộng Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-lang-gieng-cua-anh-trang/47739/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.