Cẩn Tri đang chăm chú theo dõi, bên tai chợt vang lên tiếng Ứng Hàn Thời: “Chúng ta xuống đi!”
“Vâng.”
Anh giơ tay ôm thắt lưng cô. Cô cũng lập tức ôm vai anh theo phản xạ. Cẩn Tri chợt phát hiện, động tác của Ứng Hàn Thời dường như khác trước. Tuy tư thế vẫn vậy nhưng trước kia anh đều dùng cánh tay “kẹp” người cô một cách cứng nhắc. Có lúc anh không “kẹp” ngang eo, mà là vùng lưng khiến cô rất không thoải mái. Còn bây giờ, anh ôm thắt lưng cô bằng một tay, thậm chí kéo cô vào lòng để cô tựa vào ngực anh. Những lúc như thế, trái tim cô lại đập liên hồi. Ngoài ra, anh không còn đỏ mặt như lúc mới bắt đầu chạm vào cô nữa.
Trong chuyện ôm phụ nữ, hình như anh đã trở nên lão luyện hơn thì phải. Khi ý nghĩ này vụt qua tâm trí Cẩn Tri, Ứng Hàn Thời đã bế cô nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Nghe tiếng động, Cố Tế Sinh liền quay đầu về phía bọn họ. Ứng Hàn Thời đặt Cẩn Tri xuống cạnh Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung, hai người đàn ông vẫn đang hôn mê bất tỉnh: “Em ở đây một lúc đi!”
“Vâng.”
Anh tháo đồng hồ liên lạc trên tay đưa cho cô rồi thong thả đi về phía Cố Tế Sinh.
Cẩn Tri dõi theo bóng lưng anh, tự dưng có dự cảm hai người đàn ông sẽ động thủ.
Cố Tế Sinh mỉm cười: “Tôi đã từng nghi ngờ anh.”
Ứng Hàn Thời đứng cách anh ta mấy bước, hai tay chắp sau lưng, sắc mặt không thay đổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-lang-gieng-cua-anh-trang/1919589/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.