Kể từ lần đó, số lần Vi Nguyên đến ngọn núi nhỏ này ngày càng thường xuyên hơn.
“Thạch huynh, tôi phải xuống núi làm chút việc, nên đặc biệt đến thăm huynh đây.”
“Thạch huynh, tôi về rồi này, huynh vẫn ổn chứ?”
“Thạch huynh, gần đây tôi rất ít khi nhớ lại chuyện lúc trước, mà cho dù có nghĩ cũng giống như đang nghĩ tới chuyện của người khác vậy. Thế này có tính là đã buông bỏ mọi thứ rồi không?”
“Thạch huynh, có thể ở lĩnh vực dược lý tôi thực sự chẳng có thiên phú gì cả. Mấy ngày này tôi làm nổ mười cái dược đỉnh rồi đấy, đoán chừng Tam sư bá sẽ không cho tôi bước vào Tri Lan cốc nữa đâu.”
“Thạch huynh, tôi vừa mới học một khúc sáo, trình độ kém cỏi, huynh đừng cười nhé.”
……
Chừng như sau khi trở thành đệ tử có chút địa vị thì sư môn cũng không ràng buộc nhiều nữa, đến hay đi đều khá thoải mái chăng. Còn thường xuyên đến ngay lúc ta đang cùng đám bạn yêu quái uống rượu đánh cờ, giải quyết tranh chấp. Thậm chí có bữa còn ngay lúc hai muội muội hồ tinh mang nét sơn mị đang đưa tình đẩy ý với ta mà đến. Làm ta không thể không vứt hết tất cả mọi thứ trong tay, chạy thục mạng đến chỗ sườn núi biến lại thành cục đá. Do đó mà bị chê cười không ít.
“Lão Thanh, chẳng phải ngươi không thích dính dáng đến chữ tiên hay sao? Tên tiểu đạo sĩ đó là thế nào vậy?”
“Nghe nói tên tiểu đạo sĩ đó từ bé đã thu ngươi làm sủng yêu, xem ra là thật nhỉ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-yeu-quai-cua-ta/92066/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.