Chương trước
Chương sau
Editor: Nhã | Beta: Mian

Trong trận đấu đầu tiên của ngày thứ nhất, Ninh Tinh Hà thành công cầm được vị trí quán quân trong cuộc tranh tài chạy nước rút 100 mét và 200 mét, trong lúc nhất thời làm vang dội cả một trường, đặc biệt cậu đã trở thành người hùng được rất nhiều nữ sinh yêu thích.

An Nghi lúc nghe được chuyện này cũng không có cảm giác đặc biệt gì, bởi vì cô đang ép buộc bản thân không được để tâm đến.

Sau Đại hội thể dục thể thao là lễ trao giải, có nhiều nhà lãnh đạo của trường học trong đó có cả hiệu trưởng sẽ đích thân lên trao giải cho những em học sinh đạt giải.

Tại lễ trao giải, Ninh Tinh Hải mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, đôi mắt như ngọn đuốc cháy rực luôn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt vô cùng hờ hững, nhưng cũng chẳng hề kiêu ngạo hay gì.

Hiệu trưởng tự mình đeo huy chương cho cậu, nhìn Ninh Tinh Hà rồi khen ngợi động viên cậu vài câu: “Em không chỉ có thành tích học tập xuất sắc mà còn chơi thể thao rất tốt, về sau trong tương lai em nhất định phải nỗ lực không ngừng nghỉ để phát triển đức – trí – thể – mỹ (*) một cách toàn diện nhất.

(*) Đức là sự hoàn thiện và phát triển nhân cách con người; Trí là trí tuệ bao hàm cả sự hiểu biết; Thể là thể chất và sức khỏe; Mỹ là sự cảm thụ về cái đẹp.

“Vâng, cảm ơn hiệu trưởng.” Ninh Tinh Hà hơi cúi đầu xuống.

Hiệu trường mỉm cười đầy tự hào, sau đó còn bảo cậu đi đến trước micro phát biểu mấy câu.

Khu lớp học đối diện với bục đài ở sân thể dục, học sinh từng lớp đều đứng ở đằng kia.

Ninh Tinh Hà do dự mấy giây, cảm thấy bản thân mình vẫn nên cho hiệu trưởng chút mặt mũi, thế nên cậu trực tiếp đi đến trước micro.

“Xin chào mọi người, tôi là Ninh Tinh Hà từ lớp 11 – 8.”

Khi các bạn cùng lớp đứng trong sân thể dục nghe thấy bài phát biểu của Ninh Tinh Hà, tất cả đều tự động vỗ tay cho cậu.

Ninh Tinh Hà vốn là một người không giỏi giao tiếp, giờ phút này lại đứng trước micro nhưng lại chẳng biết mình phải nói gì sau lần giới thiệu bản thân.

Hiệu trưởng đứng ở một bên sốt ruột, khẽ nhắc nhở cậu một chút: “Bạn học ơi em có thể chia sẻ với các bạn cách mà em cân bằng giữa việc học và việc luyện tập thể thao không? Để mọi người có thể tích cực rèn luyện mỗi khi rảnh rỗi.”

“Dạ.”

Ninh Tinh Hà gật đầu đáp lời, cậu chậm rãi mở miệng nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên của đại hội thể dục thể thao, tôi nghĩ tất cả mọi người đều đã vất vả, chắc hẳn ai cũng muốn về nhà nghỉ sớm, vậy nên tôi sẽ không nói nhiều để tránh làm trễ thời gian của mọi người, tôi chỉ hy vọng các cậu cố gắng rèn luyện, giữ gìn sức lực. Cảm ơn mọi người!”

Một câu ngắn gọn nhưng lại có sức mạnh khủng khiếp, đặc biệt là khi các nữ sinh dưới khán đài nghe xong, trong mắt tràn đầy sự mến mộ.

Lúc Ninh Tinh Hà rời đi sau lời phát biểu, cậu định xuống bục nhưng không ngờ lại thấy Hàn Thi Lâm cầm theo một bó hoa bước tới.

Bạn học dưới bục nhìn thấy cảnh này, trong mắt đều lộ ra vẻ hóng chuyện.

Chuyện gì thế này?

“Ninh Tinh Hà, tớ thay mặt tất cả các bạn học sinh trong lớp tặng cho cậu một bó hoa để bày tỏ lòng biết ơn, cảm ơn cậu đã giành lấy vinh dự cho lớp chúng ta.”

Hiệu trưởng nghe mấy lời này của Hàn Thi Lâm thì vô cùng cảm động.

Lớp là một tập thể, tất cả mọi người nên đoàn kết yêu thương đùm bọc che chở lẫn nhau như này.

Vì ở ngay trước mặt hiệu trưởng nên Ninh Tinh Hà không thể ngó lơ Hàn Thi Lâm, vì vậy cậu nhận lấy hoa, miễn cưỡng nói một tiếng ‘Cảm ơn’.

Hàn Thi Lâm không để ý đến thái độ lơ đễnh của cậu, xét cho cùng thì mục đích cô ta cũng không phải tán tỉnh theo đuổi Ninh Tinh Hà, chỉ cần để An Nghi thấy khó chịu là được.

Trên sân thể dục, Lạc Tiêu và An Nghi đứng cạnh nhau, nhìn thấy một màn tặng hoa của Hàn Thi Lâm, Lạc Tiêu tức đến mức xì khói.

“Hàn Thi Lâm này làm sao mà nơi nào cũng có bản mặt của cô ta thế? Cứ như muốn mọi lúc mọi nơi đều phải có cảm giác tồn tại của mình ấy.”

An Nghi cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy điện thoại ra kiểm tra giờ, “Bằng không thì bọn mình đi trước đi?”

“Vẫn chưa kết thúc mà, giờ chúng ta rời đi có được không? Nhỡ đâu bị giáo viên nhìn thấy thì phải làm sao?”

“Vậy tớ đi trước nhé, tớ thấy đầu có hơi chút choáng.”

An Nghi cố ý kiếm cớ cho chính mình.

Lạc Tiêu có chút thương cảm, thật ra cô nàng biết trong lòng An Nghi đang thấy khó chịu.

Những chuyện xảy ra trước đó, An Nghi cũng đã kể lại cho cô nghe, cái tên Ninh Tinh Hà này cũng chẳng nghĩ đến phản ứng của An Nghi, có gan thì đừng để ý tới người ta nữa.

Lúc thì đối xử tốt với người ta, lúc thì lạnh nhạt xa cách, rốt cuộc là có ý gì?

“Bị giáo viên nhìn thấy liền cứ cho nhìn thấy đi, sợ cái gì! Chị đây chơi cùng với cưng!”

Lạc Tiêu hăng hái mở miệng, nói xong cô nàng kéo tay An Nghi lén lút lẻn ra khỏi đám người.

An Nghi cảm động đến mức không nhịn được nói, “Cậu thực sự là chị em tốt của mình!”

“Chứ còn gì nữa.” Lạc Tiêu kiêu ngạo hất cằm, hỏi cô: “Chị đây đáng tin cậy hơn so với đám đàn ông đúng không?”

“Tất nhiên!”

An Nghi gật đầu không chút do dự.

Ngẫm lại thái độ lúc nóng lúc lạnh của Ninh Tinh Hà đã làm cô thấy trái tim mình đóng băng rồi.

Rõ ràng cô không đắc tội với cậu, nhưng tại sao cậu lại có thái độ hờ hững với cô như vậy?

Lạc Tiêu kéo An Nghi rời khỏi sân thể dục, nhưng không nghĩ tới Hàn Thi Lâm thế mà cũng muốn đi ra ngoài.

Ánh mắt ba người bọn họ chạm nhau, tia lửa bắn ra từ mắt cả ba.

“Phì.”

Lạc Tiêu giả bộ phun nước bọt, khinh bỉ mở miệng: “Thật chẳng biết xấu hổ, coi như đưa được hoa cho Ninh Tinh Hà đi thì người ta sẽ để ý đến mình sao? Nếu không phải hiệu trưởng còn có mặt ở đấy, cậu ta nhất định ném hoa của cô đi đấy.”

Hàn Thi Lâm bĩu môi, dáng vẻ một mặt kiêu ngạo không kém ai.

“Sao cậu biết Ninh Tinh Hà sẽ làm thế nào? Chẳng nhẽ cậu định làm con giun trong bụng cậu ta à? An Nghi thích Ninh Tinh Hà còn chưa kích động như cậu đâu, cậu mắc gì phải tức giận với tôi? Ô đừng nói là hai đứa chị em mấy cậu cùng thích một nam sinh đấy nhé? Nếu là thật thì cũng đặc sắc đấy.”

“Cậu nói bậy nói bạ gì vậy? Có tin tôi xé nát miệng cậu không?”

Lạc Tiêu tức đến độ muốn nhảy dựng lên, cô lớn từng này rồi mà chưa gặp qua ai vô sỉ như này.

Hàn Thi Lâm lè lưỡi, miệng ngâm nga một bài hát.

“Mẹ nó! Cái con tiện nhân này nữa.”

Lạc Tiêu hoàn toàn tức điên, không nhịn được chửi ầm lên.

“Không nên so đo với loại người này, sở dĩ cô ta làm vậy chính là muốn để tớ tức giận.” An Nghi bình tĩnh nói.

Lạc Tiêu hít sâu mấy lần, vừa định mở miệng nói cái gì đó, thì thấy Ninh Tinh Hà đang đi về phía này, thế là cô nàng nhanh chóng dùng ánh mắt ra hiệu cho An Nghi.

An Nghi ghé mắt nhìn lại, điều đầu tiên cô chỉ nhìn thấy đó là đôi chân dài hút mắt.

“Khụ.”

Lạc Tiêu ho khan một tiếng, cố ý nói với An Nghi: “Có vẻ ngoài đẹp trai đúng thật là tốt! Được nữ sinh chạy tới tặng hoa luôn đấy”

An Nghi nghe cô nàng ám chỉ thẳng thắng như thế thì không khỏi xấu hổ.

Mà Lạc Tiêu, hết lần này đến lần khác căn bản muốn làm Ninh Tinh Hà xấu hổ, còn cố ý kéo An Nghi đến trước mặt cậu, nói: “Hoa đẹp ghê! Chắc giờ lòng cậu phải đắc ý lắm?”

An Nghi nhanh chóng kéo cánh tay cô, ý bảo cô đừng nói nữa.

Lạc Tiêu cũng không đi quá giới hạn, chỉ khẽ hừ một tiếng rồi kéo An Nghi rời đi.

Hai người bọn họ cũng không nhìn thấy, Ninh Tinh Hà tìm một nơi không có người qua lại, đem hoa ném thẳng vào thùng rác không chút do dự.

Sao cậu lại phải thấy đắc ý chứ? Cậu chỉ thấy đây là gánh nặng.



Sau khi An Nghi và Lạc Tiêu bước chân ra khỏi cổng trường, Lạc Tiêu có hơi tức giận với An Nghi: “Cậu cũng phải chí khí lên đi chứ, đừng nhìn thấy Ninh Tinh Hà là sợ co rúm lại.”

An Nghi mà cô quen chưa bao giờ như thế này cả, cứ ôm hết ấm ức tủi thân vào lòng, tiểu tiên nữ từng dỗi trời dỗi đất trước kia đi đâu mất rồi?

An Nghi chậm rãi rũ mắt xuống, lắc đầu nói: “Tớ không khống chế được.”

Cô nhớ mình từng đọc được một câu trong cuốn sách ‘Cho dù bạn có kiêu ngạo như thế nào, thì lúc bạn thực sự thật tâm thích một ai đó, bản thân bạn sẽ trở nên hèn mọn.’

Cảm giác của cô hiện tại đối với Ninh Tinh Hà chính là dạng này, xấu hổ không dám nhìn thẳng mặt cậu.

Lạc Tiêu nhún vai, cô thật sự không hiểu.

“May mà tớ chưa thích ai hết.”

An Nghi cười cười, trong lòng nghĩ, cô kỳ thật một chút đều không hề thấy hối hận khi thích Ninh Tinh Hà.

Tan học hôm nay cũng giống như những lần khác, Ninh Tư Hải vẫn đến đón cô, An Nghi và Lạc Tiêu trò chuyện được một lúc thì Ninh Tư Hải đã đến.

An Nghi lên xe, chuẩn bị về nhà.

Ninh Tư Hải khởi động xe, tìm chủ đề để nói chuyện phiếm với An Nghi: “Hôm nay trường học cô tổ chức đại hội thể dục thể thao đúng không?”

“Dạ.”

“Tiểu thư báo danh tham gia vào hạng mục nào vậy?”

“Cháu làm tình nguyện viên ạ.”

“Thế còn Ninh Tinh Hà? Cô có biết nó tham gia cái gì không?”

“Cậu ấy giành được chức quán quân ở cuộc thi chạy nước rút 100 mét và 200 mét.” An Nghi thản nhiên nói, lúc nhắc tới chuyện này không hiểu sao lại thấy có chút đau lòng.

“Thật sao?” Ninh Tư Hải rất kinh ngạc, trong giọng còn mang theo cảm giác tự hào kiêu ngạo: “Không ngờ thằng bé lại lợi hại như thế.”

“Đúng vậy, cậu ấy chơi thể thao cực tốt, âm nhạc cũng giỏi, thậm chí thành tích học tập còn hơn thế nữa, cái gì cũng đỉnh hết.”

“…”

Nghe những gì An Nghi nói, Ninh Tư Hải có cảm giác cô hình như không phải đang khen Ninh Tinh Hà.

Ông gượng cười hai tiếng, cũng không biết phải nói gì, thế là ông không tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa.

An Nghi quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến chuyện Hàn Thi Lâm tặng hoa cho Ninh Tinh Hà, lòng cô rầu rĩ đến nỗi khó thở.

Ninh Tư Hải nhìn thấy vẻ mặt mất mát của An Nghi qua gương chiếu hậu, quan tâm hỏi cô một câu: “Tiểu thư, cô làm sao vậy? Không có hứng thú sao?”

“Không có ạ.” An Nghi vô thức lắc đầu.

“Ây da, thừa nhận đi chứ, vẻ mặt không thích hợp của cô đã viết lên trên mặt hết rồi kìa.”

Ninh Tư Hải nói xong lại bảo: “Tâm tình không tốt thì đừng nên giấu ở lòng, nếu tin tưởng chú Ninh, liền cùng nói với chú Ninh một chút nhé.”

Khóe miệng An Nghi giật giật, cô nghĩ thầm cháu như vậy đều là bởi con trai của chú mà ra, làm sao có thể nói cùng với chú đúng không?

“Cháu thực sự không sao hết, chú Ninh, cảm ơn chú đã quan tâm đến cháu.”

An Nghi chậm rãi thở ra một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thấy cô có vẻ như không muốn nói chuyện nên Ninh Tư Hải cũng không miễn cưỡng hỏi nữa.



Ngày thứ hai, Đại hội thể dục thể thao tiếp tục diễn ra, An Nghi cũng vẫn tiếp tục làm tình nguyện viên, chạy tới chạy lui giữa các học sinh trong trận đấu.

Đồng Khả Tinh ở bên cạnh cô, càng nhìn cô càng cảm thấy sắc mặt An Nghi hôm nay rất tệ, không yên lòng nên hỏi cô có phải cơ thể không thoải mái ở chỗ nào không.

An Nghi lắc đầu, tỏ ra mình không sao hết.

Tại vì tối hôm qua cô không có nghỉ ngơi tốt, cứ nằm trên giường trằn trọc lăn qua lăn lại thật lâu vẫn không ngủ được, đến gần tờ mờ sáng cô mơ mơ màng màng chợp mắt, nhưng cũng mới ngủ được một lúc, đồng hồ báo thức lại vang lên thông báo tới giờ đi học, An Nghi chỉ có thể rời giường, thậm chí ăn sáng còn chưa đến hai ngụm đã rời đi.

Mất ngủ cộng với không ăn sáng, hậu quả trực tiếp là đầu óc choáng váng cực độ, cô cảm giác mình giờ phút này tựa như lâng lâng, lơ lửng trên tầng mây, nếu không cẩn thận có thể có khả năng cắm đầu xuống đất.

“Nếu không thì chúng ta tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi chút nhé?”

Đồng Khả Tinh lo lắng khi nhìn thấy đôi môi trắng bệnh của An Nghi.

An Nghi cũng cảm thấy rất khó chịu, chống đỡ không được nên gật đầu đáp ứng.

Hai người bọn cô đi sang phía bên kia của khán đài, thời điểm đang đi trên đường, An Nghi dần dần nhìn thấy những ngôi sao vàng đang bắt đầu xuất hiện ngày càng rõ ràng trước mặt mình.

“Tiểu Tinh, cậu có kẹo không đấy?”

Cô ý thức được mình có thể là đang bị hạ đường huyết, nhanh chóng hỏi Đồng Khả Tinh.

“Không có.”

Đồng Khả Tinh lắc đầu, cô nàng càng không ngờ tới An Nghi thế mà lại hôn mê bất tỉnh, doạ cô thét lên một tiếng, nhanh chóng đỡ lấy An Nghi.

Học sinh xung quanh nhìn thấy, đều nhao nhao đi đến, nhưng riêng có một người lại lao đến với tốc độ cực kỳ nhanh.

Cậu lập tức tiếp lấy An Nghi từ trong tay Đồng Khả Tinh, sau đó trực tiếp ôm ngang người cô, vội vã rời đi.

Đồng Khả Tinh không nhìn thấy đó là ai, chỉ cảm thấy có một cơn gió lướt qua trước mặt mình.

Tất cả đoàn người đang vây xem đều sôi trào hết lên, khi nhìn thấy cảnh ban nãy, giống một cảnh phim lãng mạn trong bộ phim ngôn tình vậy.

“Ơ kìa? Nhìn cậu nam sinh vừa rồi trông giống Ninh Tinh Hà thế?”

“An Nghi ngất xỉu, Ninh Tinh Hà làm sao khẩn trương như vậy? Bọn họ là có quan hệ như thế nào vậy?”

“Sao mà biết được. Dù sao thì chắc chắc không phải quan hệ tầm thường.”

“…”

Bên này, đám người đang ríu rít bàn tán sôi nổi; Ninh Tinh Hà bên kia đã vội vàng ôm An Nghi xông vào phòng y tế.

Vừa rồi ôm cô suốt một chặng đường, cậu vừa khẩn trương vừa sợ hãi, hai tay run rẩy, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, lòng hoảng hốt không thôi, sự chừng mực của cậu hoàn toàn biến mất lúc nào không hay.

Sau khi được bác sĩ trong trường kiểm tra, An Nghi quả thực bị hạ đường huyết, cộng thêm dáng người mảnh mai, nên có chút suy dinh dưỡng, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, uống trước một chút đường Glucose để bổ sung năng lượng thì liền tốt.

Ninh Tinh Hà nghe xong thở phào nhẹ nhõm, cậu xin nhờ bác sĩ trong trường trông An Nghi một lát, sau đó chạy xuống căn tin mua cho An Nghi một phần cháo đậu đỏ về.

Sợ An Nghi tỉnh dậy sẽ không có ai bên cạnh nên cậu chạy một mạch, mệt mỏi thở hồng hộc.

Ninh Tinh Hà đặt cháo đậu đỏ xuống, kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, An Nghi còn chưa tỉnh hẳn, sắc mặt vẫn đặt biệt kém.

“Cậu tỉnh rồi à? Có muốn ăn chút gì không?” Cậu cũng không biết cô có nghe thấy lời cậu nói hay không, chỉ nhẹ giọng thầm thì hỏi cô, giọng nói ôn nhu đến cực điểm.

Sau khoảng ba phút đồng hồ, hàng mi An Nghi bỗng run lên, sau đó đôi mắt cô chậm rãi mở ra.

Thấy cô tỉnh lại, trong mắt Ninh Tinh Hà tràn ra vẻ kinh ngạc.

Đầu An Nghi vẫn còn rất choáng, ánh mắt có chút mơ hồ, cô trông thấy trần nhà trắng xóa ở trên, cứng đờ quay đầu, không nghĩ tới vậy mà lại nhìn thấy Ninh Tinh Hà đang ngồi bên cạnh mình.

Trong nháy mắt đó, cô cảm thấy nhịp tim của mình như ngừng đập.

“Vẫn choáng đầu sao? Có muốn ăn chút gì không? Tôi có mua cháo đậu đỏ.”

Ninh Tinh Hà như thể sợ hù tới cô, ghé vào trước mặt cô, hỏi cô bằng một giọng rất trầm.

“Ừm.”

An Nghi đáp một tiếng, chống tay lên giường cố gắng đứng dậy.

“Đừng nhúc nhích, cậu vẫn còn truyền nước.”

Ninh Tinh Hà nhanh chóng cảnh cáo một tiếng, còn giúp cô đặt gối ra sau lưng để cô dựa vào.

An Nghi nghe thấy giọng điệu hơi hung dữ của cậu, cô sợ hãi rụt cổ lại.

Cô nhẹ nhàng nâng tầm mắt, liếc nhìn Ninh Tinh Hà, không rõ hỏi: “Tớ ngất xỉu, cậu đưa tớ đến đây à?”

“Nếu không thì?”

An Nghi rất khó hiểu, lúc ấy cô có thấy Ninh Tinh Hà đứng bên cạnh cô đâu! Vậy thì sao cậu thấy cô té xỉu, còn đưa cô tới đây?

“Trước tiên đừng nghĩ nhiều nữa, ăn cháo trước đi.”

Ninh Tinh Hà mở hộp cháo đậu đỏ còn đang nóng hổi.

An Nghi vô thức giơ tay nhận lấy, nhưng cô phát hiện trên tay mình còn cắm ống tiêm.

“Tớ… Tay tớ không có tiện.”

Ninh Tinh Hà không nói gì, một tay bưng hộp cháo, một bên cầm muỗng đút cho cô.

An Nghi cảm thấy thụ sủng nhược kinh(*),trái tim nhỏ bé đập loạn xạ.

(*) Thụ sủng nhược kinh: Được cưng chiều mà lo sợ.

Mặc dù nhìn vẻ mặt Ninh Tinh Hà rất lạnh lùng, nhưng trong động tác của cậu lộ ra sự dịu dàng và kiên nhẫn, sợ cô bị bỏng, cậu còn nhẹ nhàng thổi hơi nóng.

Trong vô thức, hộp cháo đã nhìn thấy đáy.

Rõ ràng sáng nay cô không có khẩu vị ăn uống, mà bây giờ lại ăn được rất nhiều.

Tình yêu đúng là thứ thần kỳ!

Sau khi cho cô ăn cháo xong, Ninh Tinh Hà lấy khăn giấy ra, lau khoé miệng cô.

An Nghi thấy cậu đối xử với mình rất tốt, cũng không biết phải làm sao, sự kiên cường lập tức biến mất thay vào đó là một tràn ủy khuất tuôn trào

Hốc mắt cô hơi chua xót, cồ khàn giọng hỏi cậu: “Sao hôm qua cậu lạnh nhạt với tớ vậy mà sang hôm nay lại đối xử tốt với tớ thế?”

Ninh Tinh Hà nghe thấy giọng nói run rẩy của cô, nghe xong cổ họng như mắc xương, cậu không biết nói gì cho phải.

Hốc mắt cô đỏ đỏ hồng hồng, nhìn qua thật điềm đạm đáng yêu, giống như vừa bị cậu bắt nạt.

Ninh Tinh Hà không giỏi trong việc dỗ dành con gái, cậu cũng không biết nên nói những lời dễ nghe thế nào, nhưng mà cậu cũng đâu thể thẳng thắn nói với cô rằng ‘Thật ra cậu đang cố ý trốn tránh cô, muốn rời xa cô’?

Nếu không phải hôm nay An Nghi xảy ra tai nạn ngoài ý muốn như thế này, thì Ninh Tinh Hà vẫn còn định duy trì khoảng cách với cô.

Những lời của Mộ Cảnh Nhiên mặc dù khó nghe, nhưng nó là sự thật, hiện thực tàn khốc thế đấy, hoàn cảnh từ nhỏ đến lúc lớn giữa cậu và An Nghi cực kỳ khác biệt, một người là cô công chúa nhỏ nhận được hết thảy sự yêu chiều, một người là đứa nghèo lần mò sờ soạng lớn lên trong khu ổ chuột, hà cớ gì mà làm cậu trì hoãn cô?

Huống hồ, nếu bố mẹ An Nghi biết hai người bọn họ thân cận với nhau, chắc chắn sẽ ra mặt ngăn cản, đến lúc đó người khó xử chỉ có An Nghi, cậu cũng không muốn thấy chuyện như vậy xảy ra.

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên trầm mặc, An Nghi nhìn Ninh Tinh Hà, lòng cô cực kỳ bất an.

Rõ ràng cậu đang đứng ngay trước mặt cô, cách cô rất gần, nhưng cô lại thấy cậu quá đỗi xa vời, có lẽ là vì cô hoàn toàn không biết trong lòng người này đang suy nghĩ gì, khiến người khác không thể nhìn thấu.

“Cậu nằm nghỉ ngơi ở chỗ này một lát đi, tí nữa tôi còn phải tham gia thi đấu.”

Ninh Tinh Hà cố ý không trả lời câu hỏi của An Nghi, cậu nói xong liền muốn rời đi.

An Nghi thấy rất thất vọng trước thái độ của hắn đối với cô, nhìn bóng lưng của cậu, hờn dỗi mở miệng nói:

“Cậu đã không nghĩ đến phản ứng của tớ như thế, vậy thì sau này chúng ta xem nhau như người xa lạ đi.”

Cô không chịu được cái tính lúc nóng lúc lạnh của cậu, chưa từng có ai đối xử với cô như thế này hết.

“…Ừm.”

Giọng nói của Ninh Tinh Hà hoàn toàn khiến trái tim An Nghi như rơi xuống đáy cốc.

Cô nhếch khóe môi tự giễu, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thật nực cười.

Nhắm mắt lại, An Nghi một lần nữa nằm tiếp trên giường, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, có một giọng nói quen thuộc bỗng lọt vào tai cô.

“An Nghi ơi?”

Đồng Khả Tinh đi đến cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng gọi cô.

An Nghi mở mắt, vô thức hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”

“À thì… Là Ninh Tinh Hà kêu tớ đến đây.”

Sau khi Đồng Khả Tinh trả lời xong, cô ấy bước đến trước mặt An Nghi, bắt đầu hỏi dò: “Có chuyện gì giữa cậu với cậu ấy vậy? Nhìn thật sự rất mập mờ.”

“Làm gì có chuyện gì được, cùng lắm chỉ là quen biết nhau thôi.”

An Nghi thản nhiên trả lời, xong không nhịn được mà hỏi thêm: “Tớ bị cậu ấy đưa đến đây kiểu gì vậy?”

Đồng Khả Tinh lập tức kích động khi nghe cô nhắc đến vấn đề này, cô nàng đứng thẳng lên, tả lại cảnh tượng lúc đó cho An Nghi biết.

“Cậu không biết động tác của Ninh Tinh Hà có bao nhiêu nhanh đâu, giống như một luồng tia chớp vậy, xẹt một cái qua mặt của tớ…”

Cô nàng nói một hồi, cảm xúc dạt dào bất tận, đồng thời còn mang chút yếu tố khoa trương, An Nghi nghe xong cũng phải sửng sốt.

Nếu Ninh Tinh Hà thật sự lo lắng cho cô, thì vì sao đối với lại lạnh nhạt như thế? Đút cháo xong liền trở mặt không quen biết.

An Nghi nghĩ thầm, càng nghĩ càng thấy mê mang.

“Này, cuối cùng thì cậu với cậu ấy có quan hệ gì vậy?”

Sau khi Đồng Khả Tinh kể xong, không nhịn được mà hỏi thêm lần nữa.

“Nãy tớ đã nói cho cậu biết hết rồi sao, chỉ quen biết nhau mà thôi.”

“Bớt lừa người đi.” Đồng Khả Tinh không tin bĩu môi, sau đó hẳn hoi phân tích bài bản nói: “Trạng thái gần đây của cậu so với trước kia rất không bình thường. Trong giờ học, lúc thì ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ hoặc là thất thần nhìn chằm chằm sách giáo khoa, liếc mắt cũng thừa biết đây là phản ứng mới yêu.”

An Nghi buồn cười, cố ý hỏi ngược lại cô nàng: “Cậu biết rõ vậy sao, chẳng lẽ trước đó đã yêu đương rồi hả?”

“Đang nói cậu mà! Kéo tớ vô làm gì?”

Đồng Khả Tinh làm bộ nghiêm túc nhíu mày.

An Nghi bị biểu tình của cô nàng chọc cười, cô nghiêm túc nhấn mạnh: “Tớ không có yêu đương.”

“Vậy cậu thích cậu ấy hả?”

“Ừm.” Chuyện này, An Nghi không thể không gật đầu thừa nhận.

“Tớ cảm giác cậu ấy cũng thích cậu! Vậy tại sao hai người làm sao không thành đôi ở bên nhau?” Đồng Khả Tinh hơi nghi hoặc một chút, nói thầm.

Nhớ lại thái độ của Ninh Tinh Hà đối với cô, An Nghi cũng không thể xác định, bởi vì lần nào cô cũng là người chủ động nói chuyện với cậu, là cô mặt dày mày dạn đi quấn quít lấy cậu, chỉ có điều lần này cậu đưa cô đến phòng y tế là một ngoại lệ.

Có lẽ cậu đang để ý đến mặt mũi của bố mình khi ông ấy đi theo nhà cô làm việc, nên mới đối xử tốt với cô.

Ngoại trừ chuyện này ra, An Nghi cũng không nghĩ ra cách giải thích khác nào để an ủi bản thân mình.



Sau khi rời khỏi phòng y tế, An Nghi và Đồng Khả Tinh cùng nhau đến sân thể dục.

Trước khi đi Ninh Tinh Hà nói rằng anh có một trận đấu kế tiếp, cô xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng vẫn là không có chí khí mà đến xem, Đồng Khả Tinh khuyên cô nằm thêm lúc nữa để nghỉ ngơi, nhưng An Nghi không chịu nghe.

Hai người bọn họ đến rất đúng lúc, cuộc đua 4×100 mét của các bạn nam cũng sắp sửa bắt đầu.

Mối quan hệ giữa Mộ Cảnh Nhiên và Ninh Tinh Hà mặc dù không tốt, nhưng đến phiên lớp bọn họ tranh tài, cũng phải đồng tâm hiệp lực.

Ninh Tinh Hà là người chạy nhanh nhất, nên tất nhiên phụ trách lượt chạy cuối cùng, còn Mộ Cảnh Nhiên là người chạy thứ ba.

An Nghi làm bộ vô tình đi ngang qua cuộc thi đấu của bọn họ, Ninh Tinh Hà quả nhiên không có phản ứng gì, y như dự kiến của cô, có vẻ như thực sự có ý định xem cô là người xa lạ.

Nhưng Mộ Cảnh Nhiên lại cười ha hả chạy đến cạnh cô, một chút đều không so đo đến những chuyện phát sinh trước đó.

“Tiểu An nghi, cậu tới xem trận đấu của tôi đúng không?”

Kỳ thực lòng Mộ Cảnh Nhiên như một tấm gương sáng(*) nhưng cậu vẫn cố ý hỏi như vậy, như thể có đánh chết cậu cũng không nguyện ý thừa nhận giữa An Nghi và Ninh Tinh Hà đã có cái gì.

(*) Ý nói rằng hiểu hết mọi chuyện.

“Tôi đi ngang qua.”

An Nghi không nể tình ném ra bốn chữ[1].

[1] Thật ra tôi đi ngang qua chỉ có 3 chữ trong trung thôi, nhưng khi chuyển sang tiếng việt nó lại có 4 chữ á.

Mộ Cảnh Nhiên cũng không nổi giận, tiếp tục nói: “Một lát nữa tôi chạy xong, nể tình mặt mũi cùng đi ăn cơm nhé, coi như phần thưởng.”

“Tôi vừa ăn xong rồi, vẫn chưa đói.”

Đồng Khả Tinh nghe An Nghi nói vậy, nhanh chóng bổ sung đỡ lời: “Cái này tớ có thể làm chứng nha, cậu ấy vừa ăn hết một chén cháo đậu đỏ xong.”

“Mới sáng sớm, cậu ăn cháo đậu đỏ làm gì?”

Mộ Cảnh Nhiên cảm thấy kỳ quái, cậu ta không hề hay biết chuyện An Nghi ngất xỉu vì hạ đường huyết.

Hiển nhiên An Nghi cũng không buồn giải thích với cậu, nói qua loa với cậu một câu ‘Cố lên’, sau đó rời đi cùng Đồng Khả Tinh.

Mộ Cảnh Nhiên làm sao lại không cảm nhận được sự thay đổi thái độ của An Nghi đối với mình, không trách người khác, chỉ trách chính mình, ai bảo cậu làm việc theo cảm tính không hề suy nghĩ kỹ càng?

Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, Mộ Cảnh Nhiên và Ninh Tinh Hà về vị trí sẵn sàng chuẩn bị.

Thực lực tổng thể lớp Ninh Tinh Hà quá yếu, hai vòng chạy đầu tiên lớp họ vẫn luôn chạy sau các lớp khác, dẫn đến vòng thứ ba, Mộ Cảnh Nhiên có muốn chạy cũng không thể đuổi kịp.

Cậu ta chỉ có thể gửi hy vọng vào Ninh Tinh Hà, lúc đưa gậy cho cậu, đối mặt với cậu cất giọng nói ‘Cố lên’.

Ninh Tinh Hà nhận cái gậy rồi chạy nhanh về phía trước, cậu gần như dùng hết sức lực của mình, một hơi chạy đến tận đích.

Cậu đến tột cùng cũng không biết mình chạy được bao nhiêu, mãi cho đến khi hai bạn học khác trong lớp bao gồm cả Mộ Cảnh Nhiên, kích động đem cậu vây quanh ——

“Ninh Tinh Hà, cậu tuyệt quá trời! Bị tụt lâu như vậy, mà ông vẫn có thể đuổi theo!”

“Đúng vậy! Cậu quả thực giống với tia chớp, làm sao lại có thể chạy nhanh như vậy chứ, đúng là mang vinh quang về cho lớp mà.”

Hai bạn học hưng phấn khen Ninh Tinh Hà, Mộ Cảnh Nhiên tay đút túi đứng ở bên cạnh, mặt cậu lộ rõ vẻ kiêu ngạo.

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng cậu vẫn phải nói Ninh Tinh Hà thật sự rất lợi hại.

Lúc này, radio trường bắt đầu tuyên bố thành tích, lớp Ninh Tinh Hà đứng vị trí thứ tư, tổng cộng vòng chung kết có sáu lớp được lọt vào.

Ninh Tinh Hà có chút im lặng,vừa rồi thấy mọi người kích động như vậy, cậu còn lầm tưởng là vị trí thứ nhất, hóa ra là đứng thứ ba từ dưới lên.

Xem ra yêu cầu của bọn họ đối với rất thấp, chỉ cần không nằm ở vị trí thứ nhất từ dưới lên thì đã quá hoàn hảo với bọn họ rồi.



Đại hội thể dục thể thao kéo dài bốn ngày, hai ngày sau, An Nghi cố tình lấy cớ không khỏe để xin giáo viên nghỉ học.

Hạ Vân Thất là người mẫn cảm, bà chú ý đến chuyện tâm trạng An Nghi dạo này rất bất thường, mặc kệ là có chuyện gì đều mặt ủ mày chau, cả người mệt mỏi không vui.

Bà suy xét một hồi, có thể là áp lực học tập quá lớn, nên mới dẫn đến cái dạng sinh ra cảm xúc chán ghét học, thế là đem mời gia sư sa thải.

Đến giờ cơm tối, An Nghi từ trên lầu đi xuống, bước vào phòng ăn.

An Thành Minh và Hạ Vân Thất đều đã ngồi ở trên ghế, thấy An Nghi tới, An Thành Minh lập tức cười hỏi: “Con gái yêu, nghỉ ngơi cả ngày rồi, cơ thể ổn hơn chưa?”

“Con không sao đâu bố.” An Nghi miễn cưỡng mỉm cười, lại nhìn qua Hạ Vân Thất, “Hai người không cần lo lắng đâu.”

Hạ Vân Thất mở miệng nửa ngày, vẫn là muốn nói lại thôi, cuối cùng bà bảo: “Nếu con cảm thấy học hành quá mệt mỏi thì nói với bố mẹ biết, tuy rằng bố mẹ hy vọng con học tập thật tốt, nhưng vui vẻ cũng rất quan trọng.”

Vội vàng không kịp chuẩn bị nghe thấy những điều mẹ nói như thế, An Nghi cảm động không biết nên đáp lại ra sao, chỉ có thể nặng nề gật đầu.

Sau khi Đại hội thể dục thể thao kết thúc, nhà trường cho học sinh nghỉ hai ngày nên An Nghi không phải đến trường.

Hạ Vân Thất hỏi An Nghi có muốn ra ngoài nhân dịp ngày nghỉ không, bà bảo muốn mang cô đi leo núi, An Nghi dứt khoát kiên quyết lắc đầu cự tuyệt.

Bây giờ trời quá lạnh, mất công ra ngoài còn phải chịu cái lạnh của trời, không bằng ở nhà giữ ấm.

Cho nên trong hai ngày được nghỉ này, An Nghi thậm chí còn không bước ra khỏi cửa, cô nhốt mình trong phòng từ sáng đến tối, học thuộc từ đơn tiếng Anh, học tác phẩm Văn cô, làm đề toán, không một giây phút nào nhàn hạ.

Bởi vì mỗi khi rảnh rỗi cô liền không nhịn được suy nghĩ lung tung, càng nghĩ tâm tình cô sẽ càng ngày càng hỏng bét hơn.

Hai ngày đã trôi qua, An Nghi cũng không vội đến trường học, Hạ Vân Thất đã dậy từ rất sớm, còn tự tay chuẩn bị bữa sáng cho cô.

“Cuối tuần này nhiệt độ xuống thấp, con mặc nhiều quần áo một chút, đừng để bị cảm.” Bà lo lắng dặn dò cô, sau đó còn tìm cho cô một chiếc khăn quàng cổ, rồi đứng im nhìn cô quấn khăn xong.

An Nghi cũng rất nghe lời, ngoan ngoãn quàng khăn vào cổ mình.

Ròng rã hai ngày không ra khỏi cửa, lúc An Nghi đẩy cửa biệt thự ra ngoài, cô cảm nhận được một cơn gió lạnh đạp thẳng vào mặt, còn có hơi chưa thích ứng được.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, chỉ trong vài ngày mà nhiệt độ đã hạ đi rất nhiều.

Sau khi đến trường, An Nghi đi thẳng vào lớp học, nhưng trên đường đi, cô vừa vặn gặp được…

Ninh Tinh Hà.

Nhìn thấy cậu đến, trong vô thức An Nghi dừng bước chân mình lại.

Mấy ngày nay, cô luôn trực chờ mở wechat của cậu lên, cô rất muốn hỏi cậu có ở đó không, muốn tìm đề tài để nói chuyện với cậu, nhưng mỗi lần có loại cảm xúc này, những lời nói trước đây của cô lại hiện ra trong đầu của mình ——

Vậy thì sau này chúng ta xem nhau như người xa lạ đi.

An Nghi thật sự vô cùng hối hận, cảm thấy đầu óc cô lúc đó nhất định đã mụ mị rồi nên mới cùng cậu hờn dỗi.

Dừng chân lại, An Nghi nhìn thấy Ninh Tinh Hà đi ngang qua cô, hai tay cậu đút túi quần, keo kiệt đến độ không nhìn cô lấy một cái.

Quả nhiên đối với những gì cô nói ra trước đó, cậu thực sự đã hành động và phát huy triệt để nó!

An Nghi cười tự giễu, cất bước đi về phía trước.



Trước kia, An Nghi luôn mong ngóng bản thân mình có thể tình cờ gặp Ninh Tinh Hà, nhưng dù sao cũng không gặp được, mà bây giờ cô càng không muốn gặp cậu, thì thi thoảng lại chạm mặt một lần.

Buổi sáng cô đến văn phòng của giáo viên ngữ văn, cô gặp cậu, giữa trưa đến ăn cơm ở căn tin trường học, cô cũng gặp cậu, thậm chí cô đi toilet vào buổi chiều, cô vẫn là gặp cậu.

Đương nhiên, bọn cô gặp nhau ở bồn rửa tay trong toilet, An Nghi đang rửa tay, bỗng nhiên có một cậu nam sinh cao gầy xuất hiện bên cạnh cô, khi cô quay đầu nhìn mới phát hiện đó là Ninh Tinh Hà.

Một giây đối mặt với cậu, An Nghi vô cùng vô cùng xấu hổ, tắt vội vòi nước rồi chuồn đi.

Buổi chiều tan học, An Nghi thu dọn cặp sách chuẩn bị rời đi, nhưng vừa ra khỏi cửa phòng học đã bị Mộ Cảnh Nhiên chặn đường.

“An Nghi, tôi có đồ muốn đưa cho cậu.”

“Cậu giữ cho riêng mình đi.”

An Nghi vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài.

“Thật sự rất đặc biệt đấy, chắc chắn cậu sẽ thích.”

Mộ Cảnh Nhiên theo cô ra ngoài, còn cố ý thừa nước đục thả câu với cô.

“Là đồ gì thì cậu nói thẳng không được sao?”

“Là đĩa CD đã được ký tên từ ban nhạc cậu yêu thích.”

Mộ Cảnh Nhiên lấy đĩa CD từ trong túi ra lắc lắc trước mặt An Nghi, sau đó tranh công bảo cô: “Chú của tôi đến Pháp tình cờ thấy buổi biểu diễn của họ, tôi biết cậu cực kỳ thích ban nhạc này, nên đặc biệt xin nhờ chú ấy mang về một tấm.”

Nghe cậu nói xong, An Nghi tạm dừng bước chân.

Cô nhìn vào mắt Mộ Cảnh Nhiên, nghiêm túc dò hỏi cậu: “Cậu vì tôi làm những thứ này, là do tôi thích sao?”

Mộ Cảnh Nhiên nghe câu hỏi của cô, cảm thấy đại não mình hình như đang ‘bùng nổ’, như thể vừa bị thứ gì phát nổ

An Nghi thật sự chờ không được mới phá hỏng tầng ngăn cách mỏng này, nếu không cô vẫn phải giả vờ giữ dáng vẻ không biết rõ một chuyện, vẫn thân quen với Mộ Cảnh Nhiên, cô cũng rất khó xử!

Đối mặt với chất vấn của An Nghi, Mộ Cảnh Nhiên kinh sợ, cúi đầu không nói lời nào, nắm chặt đĩa CD trong tay mình.

Các bạn học xung quanh đi ngang qua đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá bọn họ.

An Nghi cũng biết ở đây nhiều người, cũng không muốn để ai phải xấu hổ khi đứng ở chỗ này, vì vậy cô nói với Mộ Cảnh Nhiên: “Nhìn cậu như vậy hẳn là ngầm thừa nhận rồi. Tôi chỉ muốn nói, về sau có lẽ chúng ta không thể làm bạn bè nữa rồi, cảm ơn tâm ý của cậu, nhưng tôi không thể nhận.”

Nói xong lời này, An Nghi cũng nhanh chóng bước nhanh về phía trước.

Mộ Cảnh Nhiên cảm giác như trái tim của mình đang bị vỡ vụn từng mảnh, cậu ta cố gắng kìm chế mớ cảm xúc của mình, không muốn bộc lộ vẻ yếu ớt của mình trước mặt người khác, chỉ có điều bả vai lại rõ ràng đang run lên bận bật

Hít một hơi thật sâu, Mộ Cảnh Nhiên đang muốn rời đi thì có người bước tới bên cạnh.

Nhìn thấy cậu, Mộ Cảnh Nhiên từ từ nheo mắt lại, sải bước lao về phía trước, kéo cánh tay của cậu.

“Nhìn tôi như này cậu đắc ý lắm đúng không?”

Ninh Tinh Hà mím chặt môi mỏng, không để lại dấu vết lấy bàn tay đang giữ chặt của Mộ Cảnh Nhiên ra.

“Người không có bản lĩnh mới bất lực như vậy.”

Nghe Ninh Tinh Hà ném một câu cuồng vọng như thế, Mộ Cảnh Nhiên đột nhiên vung nắm đấm lên.

“Cậu muốn bị đánh hả?”

“À.” Ninh Tinh Hà khinh thường nhếch môi: “Nói như dạng cậu đánh được tôi vậy.”

Mộ Cảnh Nhiên: “…”

Thấy bóng lưng của Ninh Tinh Hà đang dần đi xa, cậu ta tức giận đến không ngừng giậm chân.

Dựa vào cái gì một đại thiếu gia của một gia đình giàu có lại bị nghiền ép bởi loại người như cậu chứ?

Mộ Cảnh Nhiên thật sự rất hận Ninh Tinh Hà, trước kia không có cậu xuất hiện thì quan hệ giữa cậu ta và An Nghi vô cùng tốt, đều là bởi vì cậu mà cậu ta mới nảy sinh lòng ghen tị, làm ra những chuyện bốc đồng ngày hôm đó.

Nếu không có cậu, thì cậu ta và An Nghi nhất định sẽ thuận lý thành chương(*) ở cùng một chỗ.

(*) Thuận lý thành chương: sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.