Ninh Tinh Hà mở cửa sau ngồi lên trước, An Nghi theo sau muốn ngồi cùng nhưng Mộ Cảnh Nhiên lại mở miệng nói: “Cậu ngồi phía trước đi.”
An Nghi kiêu ngạo hừ một tiếng, “Không, tôi ngồi phía sau.”
Đương nhiên cô phải ngồi với Ninh Tinh Hà rồi, đây còn cần phải nói sao?
“Ninh Tinh Hà, tớ có kẹo cầu vồng, cậu muốn ăn không?”
An Nghi lấy một cái hộp từ trong túi ra, cố ý tìm đề tài hỏi cậu.
“Không….”
Lời Ninh Tinh Hà từ chối còn chưa nói xong Mộ Cảnh Nhiên lái xe phía trước vội vã nói: “Tôi ăn.”
An Nghi lặng lẽ trợn trắng, thầm nghĩ nhưng tôi không cho cậu ăn.
Nhưng mà trên cương vị bạn tốt nhiều năm, cô vẫn miễn cưỡng cho Mộ Cảnh Nhiên hai viên.
“Cậu đi đến nhà Tiêu Tiêu trước đi, tối qua tôi có nói với cậu ấy, cậu ấy cũng đi cùng.”
An Nghi không muốn đi đến công viên chơi một mình với Mộ Cảnh Nhiên nên gọi Lạc Tiêu đi cùng.
Mộ Cảnh Nhiên nghe xong câu này trái tim càng đau hơn.
Tình huống gì đây? Một bóng đèn không đủ? Còn muốn một cái nữa đến?
Vãi thật! Thật đúng là nghẹn chết cậu, đây rốt cuộc ai trêu ai vậy?
…
Ghế sau bị Ninh Tinh Hà và An Nghi chiếm mất, khi Lạc Tiêu lên xe chỉ có thể chọn ghế phụ.
Cô ấy tuyệt đối không ngờ Ninh Tinh Hà sẽ đi cùng, lén liếc nhìn An Nghi, nở nụ cười chỉ hai người mới hiểu.
Sau khi đi vào công viên, Mộ Cảnh Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-sao-sang-giua-nhan-gian/2960019/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.