“Nghe giọng điệu cậu nói chuyện giống như người từng trải vậy. ” An Nghi buồn cười nhìn cô ấy, tiện đà lại hóng hớt hỏi: “Thật sự cho đến giờ cậu vẫn chưa thích ai sao?”
“Thật sự nếu có người thích thì tớ không phải đã sớm nói cho cậu rồi sao?”
“Vậy mà dáng vẻ cậu trong lúc nói nhìn thâm trầm sâu sắc như vậy.”
Lạc Tiêu mỉm cười, đưa tay ôm bả vai cô, nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Tớ thật sự hy vọng cậu có thể tìm được hạnh phúc thuộc về cậu, nhưng đừng để bản thân chịu tủi thân.”
An Nghi nghe vậy, hốc mắt đột nhiên chua xót.
“Dừng lại, cậu nói vậy mình cũng sắp muốn khóc rồi đây.”
Hai người nhìn nhau cười, trong hốc mắt hồng hồng của An Nghi còn mang theo rõ nước mắt lấp lánh.
…
Buổi chiều tan học, An Nghi từ cửa lớp học đi ra liền thấy Mộ Cảnh Nhiên hai tay đút túi, dựa vào lan can.
“Lại có chuyện gì?”
“Đã lâu tôi chưa đến nhà cậu, tối nay đến nhà cậu ăn ké một bữa được không?”
An Nghi nhíu mày, “Sao thế? Chú dì không ở nhà?”
“Bọn họ đều đi công tác rồi, để lại tôi một mình cô đơn.” Mộ Cảnh Nhiên nói xong, bất đắc dĩ thở dài, “Coi như cậu thương xót cho tôi đi.”
“Cần gì nói khoa trương như vậy, tôi cũng không phải không cho cậu đến.”
An Nghi nói xong, xoay người rời đi.
Mộ Cảnh Nhiên cười nhẹ một tiếng, hỏi cô, “Có cần tôi nhắn tin cho mẹ cậu trước báo cho bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-sao-sang-giua-nhan-gian/2960017/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.