Mọi người bất an đứng ngoài cửa đợi một đêm. Tờ mờ sáng hôm sau, cửa mở. Lưu Học Ân được Nhâm Dữ Phi đỡ ra ngoài.
“Sư phụ…” Thanh âm Tần Duy Ngã có chút khàn khàn, hai mắt đầy trông mong khiến người ta phải đau lòng.
“Yên tâm, châm đã thuận lợi lấy ra rồi.” Lưu Học Ân suy yếu để lại một câu, liền được Tu Hoa Bế Nguyệt dìu đi.
Nghe sư phụ nói, Tần gia huynh đệ đều thở phào. Tần Độc Tôn không để tâm đến đau nhức trên người, bước vọt vào trong. Tần Duy Ngã cũng muốn đi vào, nhưng vừa động đã phát hiện hai chân mềm nhũn, căn bản không thể di chuyển.
“Ngô — nương nương?” Hắn vừa động, Li Nhi khóc đến thiếp đi trong lòng hắn liền tỉnh lại. Nó mở to hai mắt sưng đỏ, mê man nhìn Tần Duy Ngã nước mắt đầy mặt.
“Đưa đứa nhỏ cho ta đi.” Nhâm Dữ Phi thấy hắn để ý đến sống chết của Nguỵ Thiên Thanh như vậy, đáy lòng âm thầm cao hứng. Tuy rằng lần này có hơi nguy hiểm, nhưng cũng đã kiểm chứng được tình cảm của Tần Duy Ngã dành cho đại ca. Ai ~ Mình rốt cuộc có thể buông phòng bị trong lòng, thoải mái một chút rồi.
Nhâm Dữ Phi một tay ôm Li Nhi hai mắt lim dim buồn ngủ, một tay đỡ Tần Duy Ngã hơi run rẩy vào phòng.
Trước kia có người đã từng nói: Chớp mắt đã vạn năm. Tần Duy Ngã còn từng chê cười nói nếu có ai có thể khiến hắn chớp mắt như đã qua vạn năm, muốn hắn làm trâu làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-nuong-tu-cua-ta/1925622/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.