Đến khi hai sư đồ Tần Duy Ngã theo Nhâm Dữ Phi trở lại đại sảnh, mặt trời đã ngả về tây.
“Các ngươi cuối cùng cũng ra, chúng ta sắp chết đói tới nơi rồi!” Tu Hoa Bế Nguyệt đứng song song, hai tay chống nạnh, mày liễu dựng thẳng.
“Ngại quá, đã để nhị vị muội muội chờ lâu.” Nhâm Dữ Phi vội vàng xin lỗi.
“Hừ!” Hai người đồng loạt hừ một tiếng, rất có tư thế ‘để mai này xem chúng ta xử lý ngươi thế nào’.
“Sư phụ…” Độc Tôn được Quản Linh Nhi đỡ đứng lên khỏi ghế, cứng ngắc làm lễ với Lưu Học Ân.
“Ân, không cần đa lễ, ngồi xuống nói chuyện đi.” Lưu Học Ân luôn yêu thương đệ tử này, thấy hắn sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu tới nỗi phải để người đỡ, không khỏi lại hung tợn trừng Tần Duy Ngã một cái.
Nhưng mà không biết Tần Duy Ngã đang mải suy nghĩ cái gì, căn bản không để ý tầm mắt hung dữ của sư phụ.
“Nương tử…” Nguỵ Thiên Thanh nghĩ thê tử đã bị Lưu Học Ân hung hăng quở trách một phen, ôn nhu đứng bên cạnh Tần Duy Ngã, nhẹ giọng an ủi.
Xem ra Nhâm thiếu hiệp nói đúng! Nguỵ Thiên Thanh đối với Duy Ngã…Lưu Học Ân kinh ngạc nhìn ánh mắt tràn ngập sủng nịch của Nguỵ Thiên Thanh.
“Rốt cuộc khi nào thì ăn cơm đây!” Hai tỷ muội lại bắt đầu kêu đói!
“Ăn ăn ăn! Hai đứa các con chỉ biết có ăn thôi!” Lưu Học Ân cảm thấy đầu mình trướng thêm một vòng — đau a!
“Nương nói, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-nuong-tu-cua-ta/1925620/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.