Buổi tối, Tần Duy Ngã nơm nớp ngủ bên cạnh Nguỵ Thiên Thanh, trong đầu toàn là tưởng tượng biểu tình ngày mai của Tần Độc Tôn. Xong rồi, ngày mai nhất định sẽ bị nó đuổi giết đến chết, giờ kéo Nguỵ Thiên Thanh và Li Nhi trốn chạy không biết mình có sống thêm được mấy ngày hay không?
“Nương tử, ngươi mau ngủ một chút đi, có Linh Nhi và Phi đệ, ta nghĩ Độc Tôn sẽ không sao đâu.” Không thể ngờ được Linh Nhi rốt cuộc lựa chọn ở bên Độc Tôn. Đây là chuyện tốt, nương tử về sau sẽ không còn tịch mịch nữa. Nhưng mà, vì cớ gì cứ có cảm giác Độc Tôn thật đáng thương nhỉ? Kỳ quái!
Bởi vì đêm qua trằn trọc khó ngủ, đến khuya mới thiếp đi, cho nên đến khi Tần Duy Ngã tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Việc đầu tiên hắn làm sau khi mở mắt, chính là mặc y phục bắt đầu thu xếp đồ vật này nọ.
“Nương tử, ngươi làm gì vậy?”
“Không có gì, đột nhiên ta nhớ ra có chuyện quan trọng, chúng ta mau đi thôi.” Nếu không chờ Độc Tôn đến đây, nó sẽ lột da ta mất.
“Nương tử muốn đi đâu?” Nguỵ Thiên Thanh nhìn dáng vẻ của hắn, liền biết chuyện của Độc Tôn hơn phân nửa là do hắn một tay tạo nên.
“Ách…Tóm lại trước đi ra ngoài rồi nói.” Không thể ngây ngốc ở đây chờ đám người xông tới cửa được.
“Không cần đâu, vừa nãy Phi đệ có nói, dược ngươi cho Độc Tôn dùng quá bá đạo, một hai ngày chỉ sợ còn chưa giải được.” Ai, thật là,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-nuong-tu-cua-ta/1925605/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.