Chương trước
Chương sau
Lúc tiếng chuông cửa vang lên, Du An An vừa mới thay xong quần áo, đang cầm lấy lược chuẩn bị chải tóc.

Cô ngắm nhìn bản thân mình trong tấm gương lúc chuông cửa vang lên, lộ ra một mỉm cười vừa bất đắc dĩ, vừa hạnh phúc.

Người đàn ông kia quả thực là so với đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn.

Nhanh chóng dùng lược chải lên tóc hai ba cái, xác định mái tóc trên đầu cô không còn hỗn loạn, cô mới để lược xuống đi về phía phòng khách mở cửa ra.

Na Nghiêm vẫn như mấy ngày vừa qua, khuôn mặt toả sáng, nụ cười chân thành đứng ở ngoài cửa chào hỏi cô.

“Chào buổi sáng.”

Cô mỉm cười, cũng vẫn giống như mấy ngày qua, cô còn chưa kịp mở miệng chào buổi sáng anh, đôi môi lập tức đã bị anh nghiêng người hôn lên.

Một nụ hôn chào buổi sáng, một nụ hôn chào buổi sáng vừa nóng vừa ướt của anh dành cho cô.

Thành thật mà nói, cô cũng không rõ ràng lắm chuyện này rốt cuộc là tại sao lại xảy ra, không phải chỉ nói đến chuyện anh hôn cô, mà là tất cả những chuyện mấy ngày vừa qua, nụ hôn chào buổi sáng, những bữa ăn sáng, rồi anh đưa cô đi làm, buổi tối đón cô tan việc, hai người cùng đi ăn bữa ăn tối.

Anh làm tất cả cho cô, tốt đến độ giống như một loại giấc mơ thành sự thật, hại cô đôi khi không cẩn thận xuất thần nghĩ tới những chuyện này, sẽ không tự chủ được, không giải thích được cảm thấy bất an, sợ đây tất cả chẳng qua là một giấc mơ dài, sau khi tỉnh lại cô sẽ phải quay về cuộc sống cô đơn mệt nhọc trong quá khứ.

“Em còn chưa nói chào buổi sáng với anh.” Anh ngẩng đầu lên, đáy mắt đọng nụ cười, hơi thở nhẹ phớt lên đôi môi cô.

“Chào buổi sáng.” Cô có chút khàn khàn đáp lại, hơi thở không khống chế được có chút gấp gáp, vẫn là chưa thể quen với nụ hôn như vậy.

Anh mỉm cười lại nhẹ ấn một nụ hôn lên môi cô, rồi mới ngẩng đầu lên đứng thẳng người lại.

“Chuẩn bị xong chưa?”

“Chờ em một chút nữa được không?” Cô còn chưa có mang vớ da.

“Được.” Anh gật đầu, theo cô đi vào trong nhà.

Vớ da cô đã lấy ra để ở trên ghế trong phòng khách, vì không muốn để cho anh chờ quá lâu, Du An An cũng không nghĩ quá nhiều, lập tức trực tiếp ngồi ở phòng khách giơ chân lên mang vớ vào.

Na Nghiêm xoay người sang chỗ khác, ép buộc bản thân xóa đi hình ảnh mới vừa rồi trong đầu, hình ảnh tư thái mê người khi cô ngồi ở trên ghế mang vớ da vào.

Trời ạ! Đất a! Chỉ nhìn hành động mới vừa rồi của cô cũng biết cô hồn nhiên đến cỡ nào, một chút cũng không hiểu gì về dục vọng của đàn ông, nếu không cô tại sao lại làm chuyện như vậy trước mặt một người đàn ông?

Nghĩ đến da thịt trơn bóng của cô, đôi chân duyên dáng, cặp đùi tinh tế thon dài, còn có cô mới vừa rồi nhấc chân mang vớ da vào, tựa hồ đã bộc lộ ra cảnh xuân bên dưới váy…

Anh nhắm mắt lại, suýt chút nữa rên lên một tiếng, nhận ra rằng bản thân mình càng muốn quên đi cảnh tượng ở trong đầu, cảnh tượng đó lại càng trở nên rõ ràng.

Khả năng tự chủ và lý trí của anh mỗi ngày đều bị yếu đi, mỗi lần nhìn thấy cô lại càng yếu đi một phần, anh thật rất lo lắng và rất sợ bản thân mình không đợi được đến khi cô thông suốt, không khắc chế được dục vọng mà đoạt lấy cô, xúc phạm tới cô.

Nhưng mà trời ạ, cô rốt cuộc lúc nào mới có thể thức tỉnh, cho anh một chút dấu hiệu, cho anh biết khi nào cô muốn cùng anh tiến thêm một bước, hoặc là đã chuẩn bị xong muốn đón nhận anh? Chờ đợi thêm nữa, anh sợ bản thân mình sẽ bởi vì “cấm dục quá độ” mà chết.

“Em xong rồi, Na đại ca.”

Lúc này từ phía sau truyền đến giọng nói của cô, Na Nghiêm quay đầu lại nhìn, cô lập tức nở một nụ cười rực rỡ với anh, hoàn toàn không hay biết tới nỗi thống khổ của anh.

“Anh sao vậy?” Chú ý thấy vẻ mặt anh thật giống như có chút quái dị, Du An An quan tâm hỏi.

Anh lắc đầu, là tự bản thân anh quyết định muốn dùng hết sức mình che chở cô, bảo vệ cô, không để cho cô rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa, cho nên cho dù anh có thống khổ hơn nữa cũng chỉ có thể chấp nhận, bởi vì đây là anh tự chuốc lấy.

“Có thật không? Nhưng mà mặt của anh có chút đỏ, thân thể anh không thoải mái sao?” Đi tới trước người anh, cô đưa tay đặt lên trán anh, ngắm nhìn anh ở khoảng cách gần.

Na Nghiêm nhanh chóng lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa anh với cô. Thân thể của anh còn đang rung động không dứt, không ngừng muốn chồm tới cô, anh tốt nhất cách xa cô một chút, tránh chuyện không cẩn thận phát hỏa, mất đi khống chế trước khi được cô cho phép.

“Na đại ca?” Động tác lùi lại của anh làm cho cô kinh ngạc.

“Em không phải nói là đã xong rồi sao? Vậy chúng ta đi thôi.” Anh đi ra cửa trước, không nắm tay dẫn cô theo như mấy ngày vừa qua.

Du An An ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu nhìn lên tay mình. Rõ ràng chỉ là thiếu một hành động nắm tay mà thôi, tại sao cô lại có một loại cảm giác buồn bã như mất mát, như bị vứt bỏ như vậy?

“An An.” Anh đứng ở cửa kêu to.

Hất ra khỏi đầu cái loại cảm giác này, cô nhanh chóng đi về phía anh.

“Chìa khóa.”

Cô đi lại cửa đưa cái chìa khóa cho anh, nhìn anh thay mình khóa cửa.

“Trả lại em.”

Sau khi đem cái chìa khóa trả lại cho cô, thấy thang máy đã tới, anh liền đi vào trước, ấn phím đi xuống dưới lầu một, đồng thời ấn nút mở cửa, chờ đến khi cô đi vào thang máy rồi ấn nút đóng cửa.

Xuống tới dưới lầu một, sau khi anh đi ra khỏi thang máy mới quay người lại đặt tay chặn cửa thang máy, chờ đến khi cô đi ra khỏi thang máy mới buông tay, cùng cô đi về bãi đậu xe, sau đó mở cửa xe cho cô, giúp cô lên xe. (oa oa, chăm sóc tận răng luôn…)

Lái xe lên đường, bọn họ dừng lại mua bữa ăn sáng, sau đó hai người ở trên xe vừa ăn vừa nói chuyện và nghe nhạc, đến lầu dưới công ty cô đi làm.

“Đến rồi.”

“Cám ơn anh, Na đại ca.” Cô mỉm cười nói cám ơn, sau đó chờ một động tác của anh như mọi ngày, nghiêng người hôn cô.

“Không cần khách khí.” Nhưng anh chỉ vỗ vỗ đỉnh đầu của cô.

Cô kinh ngạc nhìn anh. Tại sao anh hôm nay không có hôn cô?

“Sao em không xuống xe? Hay là em hôm nay đột nhiên có hứng muốn nghỉ làm sao?” Anh cười trêu ghẹo hỏi.

Cô hồi phục tinh thần lại lắc đầu. “Vậy, em đi làm đây?”

“Được rồi.” Anh mỉm cười phất tay một cái.

Cô mở cửa xe, đẩy cửa xe ra, chân đưa ra ngoài cửa xe, đứng dậy rời khỏi xe, động tác so với trước giờ chậm hơn rất nhiều, chỉ là cô đang đợi một lời gọi khẽ, một động tác níu cô lại hôn, nhưng không có bất kỳ chuyện gì xuất hiện.

Cô cho là anh sẽ gọi cô, cho là anh sẽ kéo cô lại, cho là anh sẽ hôn cô, giống như ngày hôm qua, ngày hôm trước, hôm kia, mỗi ngày anh đưa cô đến công ty đi làm trước khi rời đi đều như vậy, nhưng mà không có, anh chỉ nói một câu gặp lại sau, sau đó liền lái xe rời đi.

Đã xảy ra chuyện gì sao? Buổi sáng lúc anh tới nhấn chuông cửa không phải là vẫn rất tốt sao, vẫn chào buổi sáng cô bằng một nụ hôn như mọi ngày sao? Tại sao sau đó không còn nắm tay cô hay hôn cô nữa? Cô có phải là đã không cẩn thận làm gì đó chọc cho anh tức giận rồi hay không, hay là cô đối với anh mà nói đã không có cảm giác mới mẻ nữa rồi? Ngồi trên ghế công ty, trong đầu cô cứ luôn xoay vòng vòng với những nghi vấn này.

Sẽ không, anh không phải loại người như vậy, cô biết.

Nhưng mà tại sao anh không nắm tay cô, trước khi đi cũng không hôn cô?

Du An An, đủ rồi, đâu có ai quy định một cặp tình nhân đi cùng nhau nhất định phải nắm tay, khi tạm biệt nhất định phải hôn đâu? Nắm tay và hôn cũng là tùy theo tâm tình, căn bản cũng không thể hỏi tại sao, đúng không? Nếu như mình lo lắng chuyện này đến như vậy, thì cứ trực tiếp mở miệng hỏi anh nha, phiền não cái gì a?

Hít mạnh một hơi, cô hất những thứ này ra khỏi đầu, vừa định chuẩn bị quay trở lại chuyên tâm làm việc, lại bị một cặp mắt đang ngó chừng mình ở khoảng cách gần làm cho sợ hết hồn.

“Thục Mỹ? Cậu làm gì vậy?” Cô vẫn còn sợ hãi vỗ nhẹ lên ngực.

“Mình đang nhìn xem cậu đang làm gì đó.” Ngụy Thục Mỹ đáp lại.

“Có ý gì? Giờ làm việc mình đương nhiên là đang làm việc nha!” Cô chột dạ nói.

“Không, cậu cả buổi sáng đều như đi vào cõi thần tiên hư không, cậu đang suy nghĩ gì vậy?”

“Mình…”

“Hay là mình nên hỏi cậu đang phiền não cái gì?” Ngụy Thục Mỹ híp mắt hỏi.

Du An An không biết trả lời như thế nào cái vấn đề này, bởi vì cô đến bây giờ cũng còn chưa có nói với nàng về chuyện mình có bạn trai.

“Linh… Linh…” Tiếng chuông nghỉ trưa đột nhiên vang lên, dọa cô giật mình, nhưng đồng thời cũng giải cứu cô.

“Nghỉ trưa rồi, cậu không chuẩn bị đi ăn cơm sao?” Cô hỏi Ngụy Thục Mỹ.

“Có, chúng ta cùng đi đi.” Ngụy Thục Mỹ đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi chạy sang ôm tay cô. Đừng tưởng rằng như vậy là thoát khỏi câu hỏi của nàng.

“Mình? Mình không đi.” Du An An nhanh chóng từ chối, bỗng nhiên nhớ lại chuyện tối hôm qua Na Nghiêm nói với cô, buổi trưa hôm nay muốn tới tìm cô cùng nhau đi ăn cơm, cô suýt chút nữa đã quên mất!

“Tại sao không được?”

“Mình buổi trưa có việc.”

“Việc gì?”

“Chỉ là có việc thôi.” Cô không được tự nhiên đổi tư thế đứng, rất sợ sẽ bị phát hiện ra là cô muốn đi hẹn hò. Nếu như bị phát hiện, cô không chỉ sẽ bị cằn nhằn, nói không chừng chuyện lén có bạn trai này còn có thể bị lôi ra nhắc đi nhắc lại cả đời.

“Rất khả nghi nha.” Ngụy Thục Mỹ không chớp mắt nhìn cô.

“Đâu có cái gì khả nghi nha!” Cô cố ý dùng giọng nói dễ nghe muốn che lấp đi mọi chuyện.

“Cậu đang đỏ mặt.”

Du An An nghe vậy, lập tức dùng hai tay sờ lên mặt, lại nhìn đến Ngụy Thục Mỹ vẻ mặt cười gian, lúc này mới phát hiện ra mình căn bản là giấu đầu lòi đuôi, không đánh đã khai!

“Thành thật mà nói đi.” Ngụy Thục Mỹ ung dung trở lại trên ghế ngồi.

“Cậu muốn mình nói gì?”

“Cậu có phải len lén có bạn trai, nhưng đã quên nói với mình hay không?”

“Cậu có phải len lén có bạn trai, nhưng đã quên nói với mình hay không?”

Du An An trong nháy mắt trợn to hai mắt. “Làm sao cậu biết?”

Ngụy Thục Mỹ không nhịn được liếc mắt một cái.

“Cậu gần đây luôn mặt mày hớn hở, vẻ mặt như mùa xuân đến, chỉ có người mù mới nhìn không ra.”

“Có rõ ràng như vậy sao?” Cô không khỏi sờ sờ mặt của mình.

“Đối phương là ai? Hoàng Bách Khải?” Ngụy Thục Mỹ nghiêng đầu suy đoán.

Du An An trong nháy mắt há hốc miệng muốn rớt cả cằm, Hoàng Bách Khải?! Đây là kết luận từ đâu ra a?

“Không phải.” Cô nhíu chặt chân mày, thận trọng phủ nhận. “Thục Mỹ, cậu không nên tùy tiện nói đến Hoàng Bách Khải, mình cùng hắn chẳng qua là đồng nghiệp cùng công ty mà thôi, ngoài ra không có gì cả.”

“Mình vẫn không hiểu nổi, điều kiện của hắn không tệ, tại sao cậu lại không thích hắn?”

“Mình không biết, cảm giác này, cậu muốn mình nói như thế nào?”

“Được rồi, không nói tới hắn, chúng ta nói tới bạn trai của cậu, người đàn ông may mắn đó là ai, người bên trong công ty của chúng ta sao? Mình có quen biết không?”

“Không phải, cậu không quen biết.” Cô lắc đầu nói.

“Vậy hai người tại sao biết nhau, đối phương là người như thế nào vậy, làm công việc gì, hai người từ khi nào thì bắt đầu gặp gỡ, tới giai đoạn nào rồi?” Nàng sắp tò mò đến chết a! Người đàn ông có thể làm cho Du An An nổi tiếng cách ly tình yêu trong công ty động tâm, chỉ cần nghĩ đã cảm thấy hắn rất lợi hại, phi thường hơn người.

“Thục Mỹ, cậu có muốn đi ăn cơm trưa trước hay không, chuyện này chúng ta tìm thời gian khác hàn huyên?” Du An An bất đắc dĩ tựa lưng vào ghế ngồi phía sau.

“Không được.” Ngụy Thục Mỹ trực tiếp cự tuyệt. “Nhanh một chút, mau nói cho mình biết hắn là một người như thế nào, làm việc gì? Là người có tiền sao?”

Nhìn dáng dấp nàng không đạt được mục đích thề không bỏ qua. Du An An than nhẹ một tiếng, đàng hoàng trả lời vấn đề của nàng. “Không phải, anh ấy chỉ là một thợ trang hoàng mà thôi.” Cô thật sự hy vọng Na Nghiêm mau gọi điện thoại để cô có lý do rời đi.

“Thợ trang hoàng?” Ngụy Thục Mỹ hoàn toàn há hốc mồm, đáp án này thật đúng là hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng, bất quá chắc hẳn là không chỉ như vậy mới đúng chứ? “Ý của cậu là nói, hắn là một nhà thiết kế đặc biệt giúp người thiết kế phòng ốc trang hoàng bên trong phòng ốc sao?”

“Không phải, là thợ trang hoàng, công nhân kỹ thuật, không phải là nhà thiết kế.”

“Vậy chính hắn mở công ty trang hoàng sao?”

“Không có.” Nếu có, anh sẽ không nói những người bạn kia là đồng nghiệp.

“Vậy ý của cậu là nói, bạn trai của cậu chỉ là một thợ trang hoàng đơn thuần… Công nhân?” Ngụy Thục Mỹ cẩn thận không để cho giọng nói toát ra vẻ khó tin.

“Ừ, hẳn là có thể nói như vậy, bất quá anh ấy cũng sửa điện sửa nước.” Du An An mỉm cười trả lời.

Ngụy Thục Mỹ há hốc mồm cứng lưỡi, ngây người như phỗng nhìn cô, đột nhiên nhận ra bản mình thật nói không ra lời, mà An An cô làm sao còn cười được nha?

Một tạp công? An An ngàn chọn vạn chọn cư nhiên chọn lấy một tạp công bán sức lao động kiếm tiền để gặp gỡ? Cô là điên rồi sao, hay là u mê?

Cô rốt cuộc là đi nơi nào tìm được nhân vật số một như vậy nha?

“Đích đích đích!” Tiếng chuông điện thoại di động hư hư thực thực đột nhiên vang lên.

Du An An nhanh chóng xoay người, vui mừng nhướn mày lấy di động từ bên trong túi xách da ra. Là Na Nghiêm điện thoại tới.

“A lô?”

Ngụy Thục Mỹ lập tức lắng tai nghe.

“Anh có việc sao? Không tới? Ô, được rồi, không sao… Dạ, em biết… Được rồi, buổi tối gặp lại. Bye bye.”

“Hắn không tới?” Đợi cô vừa buông điện thoại di động từ bên tai xuống, Ngụy Thục Mỹ lập tức nghiêm thanh hỏi.

“Anh ấy tạm thời có việc, cho nên hủy bỏ kế hoạch buổi trưa cùng mình ăn cơm, mình bây giờ có thể cùng cậu đi ăn cơm.” Du An An mặc dù miễn cưỡng mỉm cười, nhưng vẫn không thể che hết sự mất mát trong đáy mắt.

Ngụy Thục Mỹ mím chặt môi, quyết định chán ghét tên tạp công kia.

* * *

“Thục Mỹ, không phải là tháng sau mới tới sinh nhật cậu sao? Tại sao lại muốn chọn hôm nay tổ chức tiệc sinh nhật, hôm nào khác không được sao?”

Vừa tan việc đã bị Ngụy Thục Mỹ nửa kéo nửa đẩy ra khỏi công ty, Du An An nhíu chân mày, liều chết nghĩ tới lý do cự tuyệt.

Buổi sáng Na Nghiêm khác thường làm cho cô tràn đầy bất an, cho dù cô cứ luôn tự nói với bản thân mình là không có chuyện gì, nhưng vẫn không thể đánh tan tâm tình lo âu.

Vì vậy cô một lòng mong đợi có thể sớm tan việc một chút, sớm được gặp anh một chút, sớm nhìn thấy anh khôi phục bình thường một chút, cô mới có thể yên tâm. Cô đang là khẩn cấp chờ tan việc để có thể nhìn thấy anh như vậy, không ngờ tới Thục Mỹ lại đột nhiên tuyên bố muốn tối nay tổ chức tiệc sinh nhật, lôi kéo cô cùng đi, không để cho cô về.

“Không được, mình muốn hôm nay làm thì hôm nay làm.” Ngụy Thục Mỹ tiếp tục kéo cô đi về phía trước.

“Nhưng mà hôm nay cũng không phải là sinh nhật của cậu.” Du An An hơi giãy dụa.

“Mình đã nói muốn tổ chức trước nha, đi thôi!”

“Nói trước cũng không nhất định phải chọn hôm nay nha, hôm nào khác có được hay không?”

“Này, cậu đến cùng có phải bạn bè mình hay không nha? Sinh nhật của mình, mình mời khách, cậu có thể đi ăn uống miễn phí còn oán trách cái gì?” Ngụy Thục Mỹ bỗng nhiên dừng bước lại nhìn cô chằm chằm.

“Nhưng mà mình hôm nay có việc…”

“Việc gì?”

“Mình…”

“Muốn đi hẹn hò với bạn trai phải không? Du An An, mình hôm nay mới biết thì ra cậu là loại phụ nữ có bạn trai liền bỏ quên bạn bè nha!” Ngụy Thục Mỹ phút chốc buông tay cô ra, nghiêm mặt nhìn cô.

“Thục Mỹ, cậu biết rõ mình không phải là…” Cô cười khổ một cái, cái mũ chụp lên đầu cô thật là lớn. “Được rồi, mình đi là được.”

“Bộ dạng của cậu thật giống như là rất bất đắc dĩ.” Ngụy Thục Mỹ một lần nữa ôm lấy cánh tay cô, nhìn cô cười mị mị.

“Mình thật là rất bất đắc dĩ nha!” Du An An nhẹ nhàng than thở.

“Cậu thích cái tên tạp công kia như vậy?”

“Tạp công?”

“Vừa trang hoàng, vừa sửa điện sửa nước, mình thấy chà dầu, sửa xe, nhổ cỏ đại khái cũng không làm khó được hắn, đây không phải là tạp công thì là cái gì?” Ngụy Thục Mỹ ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười nói.

“Cũng đúng.” Không nhận ra ý tứ giễu cợt của nàng, Du An An mỉm cười gật đầu. “Đúng rồi, mình muốn gọi điện thoại cho anh ấy, bảo anh ấy hôm nay không cần tới đón mình tan việc, hy vọng anh ấy còn chưa lên đường.” Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm số.

“Hắn mỗi ngày đều sẽ đến đón cậu tan việc?” Ngụy Thục Mỹ hoài nghi hỏi.

“Ừ.” Du An An đáp lại, sau đó đầu bên kia điện thoại di động truyền đến thanh âm của anh.

“An An, mười phút đồng hồ sau anh sẽ đến.”

“Anh đã đi rồi sao? Em đang muốn gọi điện thoại báo anh hôm nay đừng đến đón em.” Trong giọng nói của cô tràn đầy xin lỗi.

“Sao vậy, tạm thời muốn làm thêm giờ sao?”

“Không phải, Thục Mỹ… Đồng nghiệp Ngụy Thục Mỹ mà em từng nói với anh, nàng hôm nay muốn tổ chức sinh nhật, cho nên…”

“Bọn em muốn đi đâu tổ chức sinh nhật?” Anh tiếp tục hỏi thăm.

Du An An vội vàng quay đầu hỏi. “Thục Mỹ, chúng ta muốn đi đâu?”

“KTV*.” Ngụy Thục Mỹ trả lời.

(*KTV: karaoke)

“Cô ấy nói KTV.”

“KTV nào?”

“Thục Mỹ, KTV nào?”

“Hắn hỏi nhiều như vậy để làm gì?” Ngụy Thục Mỹ liếc mắt. “Cậu nói với hắn là sinh nhật của mình không có mời hạng người làm tạp công.”

“Thục Mỹ!” Dở khóc dở cười nhìn nàng một cái, cô mới quay đầu lại nói với Na Nghiêm. “Na đại ca, khi nào tiệc sinh nhật kết thúc, em sẽ gọi điện thoại nói cho anh biết em đang ở đâu có được hay không?”

“Không cần, mình sẽ đưa cậu trở về.” Ngụy Thục Mỹ lớn tiếng chen vào.

“An An, anh đắc tội với đồng nghiệp của em sao?” Na Nghiêm ở đầu bên kia điện thoại hoài nghi hỏi.

“Không phải, là em lén có bạn trai lại không nói với cô ấy, cô ấy giận em.” Du An An vội vàng giải thích.

“Vậy sau khi tiệc kết thúc nếu muốn thì gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em.”

“Được.”

“Không nên chơi quá muộn.”

“Được.”

“Không nên uống rượu.”

“Được.”

“Nếu như muốn về thì lập tức gọi điện thoại cho anh, không nhất định phải chờ tới khi kết thúc.”

“Em biết.”

“Tự mình cẩn thận một chút.”

“Dạ.”

“Vậy anh cúp điện thoại nhé?”

“Dạ, bye bye anh.”

“Dạ, bye bye anh.” Ngụy Thục Mỹ không nhịn được bắt chước cách nói chuyện mới vừa rồi của cô.

Du An An cất điện thoại di động, bất đắc dĩ trách nàng một câu. “Bây giờ cậu hài lòng chưa?”

“Một chút xíu.” Nàng nở nụ cười, trong lòng nghĩ thầm, đây chỉ là phần bắt đầu của kế hoạch mà thôi.

“Đi thôi, chúng ta còn phải tới trạm xe bus chờ xe sao?” Du An An vừa đi vừa hỏi.

“Không cần, chờ một chút sẽ có người lái xe tới đón chúng ta.”

“Bạn của cậu sao?” Cô tự suy đoán. “Đúng rồi, hôm nay sẽ có bao nhiêu người? Tại sao không thấy những đồng nghiệp khác cùng đi?” Quay đầu nhìn bốn phía một chút, cô đột nhiên phát hiện ra chỉ có hai người bọn họ.

“Mọi người đều nói là sẽ đi.”

“Ừ.” Du An An không nghi ngờ gì.

“Xe tới rồi!” Ngụy Thục Mỹ bỗng nhiên kêu to, sau đó liền lôi kéo cô sang bên kia đường.

Du An An bị nàng lôi kéo đi, tò mò nhìn mấy chiếc xe tạm thời dừng ở ven đường phía trước, suy đoán xem nàng nói rốt cuộc là chiếc xe nào?

Cuối cùng bọn họ dừng ở phía trước một chiếc xe Toyota Camry màu đen.

Khoảnh khắc bọn họ đi đến gần, cửa sổ xe liền trượt xuống, khuôn mặt Hoàng Bách Khải bỗng nhiên xuất hiện ở cửa sổ xe, khiến cho Du An An không nhịn được sửng sốt một chút.

“An An, cậu ngồi phía trước.”

Cô còn chưa kịp hiểu rõ bây giờ là tình huống như thế nào, đã bị Ngụy Thục Mỹ đẩy mạnh lên ghế ngồi trước xe, sau đó nhanh chóng đóng cửa xe.

Hoàng Bách Khải nhìn về phía cô mỉm cười, Ngụy Thục Mỹ nhảy lên chỗ ngồi phía sau sau cũng nhìn cô nhếch miệng cười, khiến cho Du An An có cảm giác thật giống như bị bắt cóc lên thuyền giặc.

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ai có thể nói cho cô biết?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.