Vì muốn dành sự bất ngờ cho ông của Chung Nguyên, tôi và anh quyếtđịnh im thin thít lặn khỏi thành phố B và trồi lên ở Thượng Hải.
Nghe nói ông của anh đã rửa tay gác kiếm, thành công viên mãn lui về ở ẩn, hiện tại ở trong một khu nhà nhỏ an hưởng tuổi già, cả ngày chơibời lêu lổng, không có việc gì thì cùng mấy ông cụ hàng xóm đấu võ mồmhoặc chơi cờ, hoặc ngồi tâng bốc con ông thế này con tôi thế kia, cháutôi giỏi giang ra sao, nói chung là cuộc sống nhàn nhã tự tại. Cái gọilà ẩn cư an nhàn chính là như thế.
Lúc tôi và Chung Nguyên tới được chỗ ông thì chẳng khéo tí nào, ônglại đi ra ngoài mất rồi, trong nhà chỉ còn bác gái chuyên trách ăn uốngcho ông, thấy Chung Nguyên gọi bà là Bác Dương. Bác Dương nói, ông vớibác Dương trai đã đi sang Lương Đình gần đó chơi cờ rồi, hôm nay ông cụmuốn tìm Lão Triệu báo thù.
Chung Nguyên day day trán, bất đắc dĩ nói: “Ân oán giữa ông với lão Triệu còn chưa xong nữa à?”
Bác Dương vừa nắm tay tôi vừa cười nói: “Chấm dứt cái gì nổi. Hôm nay ông thắng tôi thua, ngày mai tôi thắng ông thua, loạn cả lên. Mấy ngàytrước ông tức lên mới hất ngã một cái bình hoa từ thời Càn Long, sau đóhối hận mãi, sau cùng bác trai phải cho ông một cành mẫu đơn Vạn Lịchmới chiết, lúc đó mới chịu yên tĩnh đó.”
Tôi rụt cổ lại, ông cụ nhà này coi bộ tính khí thất thường a.
Bác Dương thấy thế, cười nói: “Cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khong-vao-dia-nguc-thi-ai-vao/3297369/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.