Trước đây Chung Nguyên từng nói với tôi, ông anh công tác ở ngânhàng, ba là giảng viên đại học, mẹ làm nội trợ. Nào giờ tôi vẫn nghĩ nhà anh coi như chẳng hơn giai cấp tư sản dân tộc mấy, nhiều lắm là khôngphải lo cơm áo thôi, có chút tiền rủng rỉnh. Mặc dù anh ấy không phảiloại tiêu tiền như nước, thi thoảng cũng hơi lãng phí một chút, nhưngsau này nghe nói do chính tay anh ấy kiếm ra, tôi cảm thấy những điềunày cũng hợp lí thôi, cũng không suy xét nhiều. Do đó mà tôi ở cạnh anhkhông thấy có áp lực gì, tuy rằng gia cảnh có khác nhau, nhưng dù saocũng gần như là cùng chung phận vô sản, khoảng cách không lớn, không đến nỗi khó bơi qua.
Nhưng hôm nay tôi mới biết, cái gọi là công tác ngân hàng, hoàn toànkhông phải như tôi đã nghĩ, huống chi ông anh ấy còn một tập đoàn tàichính gì kia …
Bây giờ nghĩ kĩ, lúc trước tôi đúng là ngây thơ quả mơ, làm gì có trẻ con nhà nào bị bắt phải chơi cổ phiếu từ năm 7, 8 tuổi. Hơn nữa mặc dùChung Nguyên không dùng hàng hiệu, nhưng trong lúc nói chuyện bìnhthường, hành động và lời nói lộ ra là, anh rất am hiểu cái mớ xa xỉ phẩm đó, thậm chí đối với qui củ của xã hội thượng lưu cũng hiểu biết rấtnhiều, ngày xưa tôi cứ nghĩ là do học hỏi từ sách của người qua đườngẤt, bây giờ hóa ra là do tôi khờ.
Thực ra, lúc vừa mới quen Chung Nguyên, nếu biết nhà anh có nhiềutiền như vậy, có lẽ tôi sẽ không thích anh. Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khong-vao-dia-nguc-thi-ai-vao/3297367/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.