Sau hôm cãi nhau với Chung Nguyên, sáng ra tôi rinh đôi mắt ốc nhồisâu hoắc, người như cái bình di động lắc lắc lư lư đi vào công ty. 
Trong đầu toàn là hình ảnh Chung Nguyên cười nhạt bỏ đi ngày hôm qua, trong lòng càng thêm khó chịu. cả đêm qua tôi cứ nghĩ linh tinh cả lên, nghĩ những chuyện đã xảy ra giữa hai đứa, nghĩ tới Sử Vân Hành, nghĩtới hôn ước do cha mẹ định đoạt của Chung Nguyên, nghĩ mãi, cuối cùngphát hiện ra, chúng tôi thực sự đã xong rồi. 
Giống y như những bộ phim truyền hình lâm li bi đát vậy, yêu nhau màkhông được cha mẹ đồng ý, nhất định phải chia xa. Hơn nữa, hiện giờChung Nguyên còn yêu tôi bao nhiêu, tôi quả thực không dám chắc. 
Rạng sáng, tôi đưa ra kết luận này, tự cổ vũ chính mình, phải nhìn về phía trước, Mộc Đồng đâu phải không có ai cần chứ, việc gì phải ngồiquăng dây tự treo cổ mình ở đây. 
Tôi nhìn vào gương mỉm cười rạng rỡ, lẩm bẩm: “Không phải chỉ là mộtngười con trai sao, không có hắn thì thế giới này quay ngược à?” 
Miệng thì cười mà nước mắt cứ chảy ra, bởi vì tôi phát hiện, không có Chung Nguyên, thế giới của tôi thậm chí còn không quay nữa rồi. 
Cả ngày tôi như cái xác mất hồn, người phụ trách bộ phận tôi làm cũng là người tốt, thấy bộ dạng tôi như thế thì sắp xếp cho tôi ở văn phòngnghỉ ngơi một ngày, dù gì chỉ là thực tập, cũng không làm được gì nhiềunhặn. 
Buổi tối tan làm, trời nổi cơn giông, mưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khong-vao-dia-nguc-thi-ai-vao/3297364/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.