Tôi đưa cho Chung Nguyên cái gối ôm thêu mất mấy tháng mới xong làm quà sinh nhật: “Chung Nguyên, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Chung Nguyên mở hộp quà ra, đem cái gối ra nhìn kĩ. Trên mặt của cáigối ôm thêu hình mặt biển rộng mênh mông, giữa biển có hai chú cá nhỏđáng yêu, một chú đang nâng vây cá lên xoa đầu chú còn lại, chú cá nhỏbị xoa đầu mặt mày rõ là bi thảm, bộ dạng như gặp phải cảnh khốn cùnglắm, nhìn vào là thấy mắc cười.
Chung Nguyên chỉ vào hai chú cá, mỉm cười: “Đây là em, đây là anh.”
Tôi giận, bất mãn nói: “Dựa vào cái gì lại bảo em là cái con bị gõ đầu chứ?”
Chung Nguyên giương mắt nhìn tôi: “Cần giải thích nữa sao?”
Tôi phẫn nộ gục đầu xuống, được rồi, tôi thừa nhận, quả thật tôi vẫn là người bị bắt nạt mà …
…
Tối nay tôi định hát tặng Chung Nguyên, nói chung những cái mà tôirành không phải nhiều, may là ca hát cũng xem như nằm trong số đó. Làmột đứa trẻ trong sáng ngoan ngoãn, cuộc overnight của chúng tôi cũngchỉ giới hạn trong karaoke rồi chơi bóng linh tinh thôi.
Tôi và Chung Nguyên đi đến một câu lạc bộ cách trường không xa. Sắptới Tết Nguyên đán rồi, trong câu lạc bộ thật náo nhiệt. Vào tới đạisảnh đã thấy một tấm áp phích thi đấu bida rất to, nội dung cụ thể tôichẳng thèm xem, hai mắt tỏa sáng, nuốt nước miếng nhìn chằm chằm câu“Giải nhất thưởng một phần thưởng là gậy đánh bida trị giá 1888 và mộtphần quà thần bí”.
Chung Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khong-vao-dia-nguc-thi-ai-vao/3297354/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.