Lúc ra khỏi Lâm Giang Các đã hơn 10 giờ tối, cả đám tám người chúngtôi đi dạo trên quảng trường lớn của thành phố B, ngoại trừ việc ngườiqua đường Giáp hình như hơi bị sợ sệt khúm núm run rẩy trước Tiểu Nhị,quần chúng vây xem thì hớn ha hớn hở trước cảnh người gặp họa ra thìkhông khí có thể coi như yên bình.
Tâm trạng tôi rất vui, nặn một quả cầu tuyết, đứng trên đường némthẳng về phía Tứ cô nương. Con nhỏ trúng đòn, quay đầu lại cũng hì hụcnặn banh tuyết chọi ngược lại, Chung Nguyên nhanh tay, kéo tôi né quabên cạnh, quả cầu tuyết kia bỏ qua tôi, cứ thế lao thẳng vào người LãoĐại. Lão Đại không chịu thua, cũng đáp lễ ngay, kết quả ném ra mà khôngnhắm đích, người dính chấu là Tiểu Nhị. Trong thời khắc quan trọng thếnày, dĩ nhiên người qua đường Giáp không bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ, xun xoeném tuyết trả ngược lại Lão Đại, không khá hơn, đích đến lại là tôi.Chung Nguyên giận, ném luôn một lúc hai cục tuyết to, người qua đườngGiáp người qua đường Ất đều trúng chiêu.
Hỗn chiến bắt đầu.
Tám người chia làm N đội quân, kiên quyết quán triệt phương châmchiến lược trong địch có ta trong ta có địch, chỉ cần nặn được quả cầutuyết nào ra là ném ngay, không cần biết là ai, thà giết nhầm một ngànngười còn hơn bỏ sót một người. Cả đám dí nhau chọi tuyết, thật sự rấtvui vẻ.
Tôi ôm banh tuyết, vừa chạy vừa la đuổi theo Tiểu Nhị, Chung Nguyênvẫn bám chặt phía sau không rời. Đột nhiên “Bịch” một tiếng, tôi quayngười lại thì thấy Chung Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khong-vao-dia-nguc-thi-ai-vao/3297351/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.