Tôi đi đến đuôi thuyền, cẩn thận ngồi cạnh Chung Nguyên. 
Lúc này hắn đang ngồi xếp bằng, phụng phịu ngẩn ngơ nhìn chằm chằmmặt nước, quần áo trên người chúng tôi đã bị mặt trời hong khô rồi,nhưng gió lạnh thổi tới, tôi thực sự không nhịn được hắt xì một cái. 
Chung Nguyên giật mình, không nói chuyện. 
Tôi cọ cọ mũi, cười hì hì, lắc lắc cánh tay hắn, nói: “Cái kia … Thực xin lỗi nha …” 
Chung Nguyên vẫn phụng phịu như cũ, không nói chuyện cũng không nhìntôi, tôi biết là hắn rất giận, áy náy nói: “Thực xin lỗi, ta biết làngươi tốt với ta, ta rất không hiểu chuyện … ta sau này sẽ không vậynữa, ngươi đừng giận được không?” 
Chung Nguyên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ vẽ lên thân thuyền, như trước không nói gì. 
Tôi cắn chặt răng, nói: “Nếu không ngươi trừ tiền lương của ta đi.” 
Chung Nguyên đột nhiên xoay mặt đi đưa lưng về phía tôi, bờ vai hắnhơi rung lên một chút … chắc là đang cố gắng đè nén tức giận trong lòng, dáng này của hắn nhìn như quyết tâm tuyệt giao, làm cho tôi rất sợ. Tôi thật sự đắc tội hắn rồi, đến cả tiền lương cũng không làm hắn nguôi đi, trời ơi, làm sao đây … 
Thuyền nhỏ chậm rãi đi tới trước, tôi nhìn thấy bên cạnh có đài sen,thuận tay hái lên, ai biết được cái đài kia rất dai, tôi hái lên mãikhông được, bị nó kéo về phía trước, làm tôi muốn rơi vào nước. 
Chung Nguyên kịp thời đưa tay qua, kéo cả tôi lẫn đài sen trở về thuyền. 
Một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khong-vao-dia-nguc-thi-ai-vao/3297332/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.