Chung Nguyên lấy lý do bị cảm nắng và trúng tà nằm ở mui thuyền nhắmmắt dưỡng thần, tôi dựa vào phía bên ngoài, mắt đờ đẫn nhìn Lục Tử Kiệnchèo thuyền.
Tử Kiện lúc này đã buông chèo, đang đỡ một cành trúc xòa xuống từtrên cao, mặt hồ lớn trở thành một khung nền thiên nhiên hoàn hảo, anhđứng trong khung nền đó, nhìn càng cao lớn uy mãnh, phong thái tuấnlãng, ánh nắng ngày hè đánh vào làn da rám nắng, cả người anh tỏa ra khí khái nam nhi đặc trưng cùng tinh thần phấn chấn.
Tôi nhìn chằm chằm hướng Tử Kiện, miệng há ra.
Lúc này Chung Nguyên đã đi qua đây, một tay cong lên, không hề khách khí khoác lên vai tôi, hắn lười biếng nói: “Đẹp lắm à?”
Tôi nhìn đến thất thần, không nghĩ ngợi gì liền nói: “Rất đẹp a”
Chung chết tiệt thỏ thẻ bên tai tôi nhẹ nhàng: “Đẹp cũng không phải của em”
Tôi tức giận, xoay qua trừng hắn, thuận tiện gạt cái tay kia ra.
Chung Nguyên đắc ý cười: “Sao, anh nói trúng tim đen hả?”
Tôi vừa thẹn vừa giận, lại không biết cãi lại thế nào, tên này đúngthật là nói trúng chỗ đau của người khác, tôi dựa vào mui thuyền nhắmmắt lại, cố gắng bình tĩnh.
Lục Tử Kiện là người nội tâm, đối với chuyện tình cảm có chút khônghiểu, nếu trông chờ anh ấy chủ động tới gần tôi là điều không tưởng rồi. Được rồi, xem ra mình phải dùng cách nào mạnh mẽ hơn mới được, nghĩ tới đây, tôi mở to mắt đứng dậy, đi tới cạnh mạn thuyền, làm bộ nhìn ngắmcảnh đẹp trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khong-vao-dia-nguc-thi-ai-vao/3297331/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.